Bộ xương trắng đó giống như một vạch phân giới vậy, càng tiến
về phía trước, những bộ xương trên mặt đất ngày càng nhiều. Có cái nằm sõng
soài trên mặt đất, có cái tựa lưng vào vách đá, có chỗ chỉ có một mình, có chỗ
hai người quấn vào nhau, có cái trên người mặc những bộ áo giáp đã mục nát, có
cái trong tay còn nắm một thanh một thanh kiếm, thậm chí còn nhìn thấy không ít
xương của ngựa.
Có gió thổi qua, những âm thanh va đập truyền đến, nhưng
không biết là truyền đến từ đâu.
Cho dù Mi Lâm rất gan dạ, cũng bị khung cảnh trước mắt khiến
cho run sợ, lạnh toát cả người.
"Lẽ nào nơi này đã từng có chiến tranh?" Nàng như nói với
chính mình, lại vừa như đang hỏi Mộ Dung Cảnh Hoà. Thực ra những lá cờ rách nát
đang bay phần phật trong gió cùng với những thanh kiếm gãy trải đầy trên mặt đất
đã cho họ biết đáp án.
Đầu Mộ Dung Cảnh Hoà dựa trên vai nàng, ánh mắt lạnh lùng
nhìn khung cảnh, không nói gì.
Do có nhiều vật cản, đường phía trước rất khó đi, Mi Lâm
đành phải vừa bước vừa dẹp những thứ đó sang một bên để lấy đường cho chiếc xe
đi qua. Với những bộ xương, nếu như không thể vòng qua, lúc đầu nàng còn kiên
nhẫn trải cỏ ra đặt Mộ Dung Cảnh Hoà ngồi xuống rồi kính cẩn di chuyển chúng
sang một bên. Sau đó những bộ xương ấy ngày càng nhiều, không thể làm thế mãi,
chỉ đành dùng chân khẽ khàng gạt chúng ra.
Nhưng càng đi càng thấy bất an, lúc nào cũng có cảm giác
trong tiếng gió rít có lẫn cả âm thanh của người cưỡi ngựa cùng tiếng vũ khí va
vào nhau. Mãi cho đến lần thứ ba đi qua một lá cờ được cắm một chỗ, nàng cuối
cùng cũng nhìn ra vấn đề, không thể không dừng lại.
"Không thể thoát khỏi chỗ này." Nàng thấp giọng nói với Mộ
Dung Cảnh Hoà.
"Đi vòng lại thử xem." Mộ Dung Cảnh Hoà nhìn khung cảnh xung
quanh một lúc, chầm chậm nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!