Chương 15: (Vô Đề)

Địa điểm hóa băng được chọn tại Ngưng Bích Trì trong vương

phủ. Ngưng Bích Trì là một suối nước nóng thiên nhiên, nằm cạnh sườn núi trong

vườn Lũng Thúy. Cả suối được bao phủ một làn sương mù trắng huyền ảo, cỏ cây

hoa lá xanh tươi như đang chìm trong tiên giới vậy.

Khi Mi Lâm nhìn thấy những bông hoa vốn không thuộc về mùa

này, bất giác ngỡ ngàng trong giây lát, đoạn dịu dàng mỉm cười. Mộ Dung Cảnh

Hòa đặt Mục Dã Lạc Mai trong lên chiếc ghế cạnh suối, đúng lúc đứng dậy nhìn thấy,

trong lòng đột nhiên cảm thấy vừa chua xót vừa dịu êm, tự trách mình sao không

sớm đưa nàng đến đây.

Đây cũng coi là được ngắm cảnh hoa xuân Kinh Bắc rồi. Mi Lâm

khoan khoái, tâm trạng cũng tốt lên nhiều. Nàng nhìn vào mắt Mộ Dung Cảnh Hòa,

cười nói:

"Nơi này kể ra cũng rất tuyệt!"

Đây là lần đầu tiên kể từ khi hai người rời khỏi thôn Lão Oa

Tử nàng nói chuyện với hắn. Mộ Dung Cảnh Hòa có đôi chút kinh ngạc, tim đập rộn

ràng đồng thời cũng cảm thấy có điều gì đó bất an, nhưng đôi mắt sáng bất ngờ

trở nên dịu dàng âu yếm. Hắn nhớ lại những lời cằn nhằn của nàng ngày trước, cả

giọng hát vui vẻ khàn khàn đó, dường như đã là những chuyện đã qua từ rất lâu rồi,

lâu đến nỗi hắn gần như quyên mất rằng giọng nói ấy cũng đã từng an ủi hắn vượt

qua bao khủng hoảng, lo lắng, cho hắn thêm niềm tin và sức mạnh.

"Nàng thích như vậy thì…" Hắn tiếp lời, nhưng được nửa chừng

thì dừng lại,

"Mộ Dung Vương gia, tuy nói rằng có thể góp chút sức mọn cứu Vương phi của ngài là vinh dự của dân nữ, nhưng dân nữ vẫn có điều băn khoăn, nếu như không giải quyết e rằng không thể toàn tâm toàn ý cứu Vương phi được". Mi

Lâm cúi thấp đầu, cung kính nói. Tuy rằng đã quyết định chấm dứt mọi chuyện,

nhưng khi nói đến hai chữ Vương phi đó, nàng vẫn cảm thấy đắng lòng.

Mộ Dung Cảnh Hòa sắc mặt hơi khác, chỉ cảm thấy những xưng

hô Vương gia, Vương phi được nói ra từ miệng nàng rất khó nghe. Nực cười là ngữ

khí của nàng lại không hề có ý châm chọc mà rất cung kính lễ phép, khiến hắn rất

muốn phát tiết cũng không biết lấy lí do gì làm cớ.

"Muốn gì nói thẳng ra đi, không cần thiết phải học người khác nói vòng vo như vậy". Hắn kìm nén những khó chịu trong lòng xuống, cười nhạt

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!