Sắc vàng nhạt của ánh nắng ban mai chiếu vào mặt nước giếng,
đúng lúc đó, một nam nhân hắc y mạnh mẽ như con mèo đen lặng lẽ đi vào trong
sân vườn, nhanh chóng bước vào phòng, cung kính đứng bên ngoài bức rèm.
"Bẩm Vương gia, Mi Lâm cô nương không hề vào rừng mà đi về
hướng thành An Dương." Người đàn ông với lông mày sắc như dao gọt, nhưng ánh mắt
lại trầm tĩnh tựa mặt nước trong.
Gương mặt Mộ Dung Cảnh Hòa biến sắc, run lẩy bẩy muốn đứng dậy,
nhưng lại bị ngã nhào vì không có lực.
"Đứng yên ở đó!" Hắn gằn giọng không cho phép người đàn ông
đó đến đỡ, thở dốc nhìn lên nóc nhà, ánh mắt đó chứa đầy sát khí như muốn xuyên
qua tất cả.
Nàng bỏ mặc hắn như thế này sao? Vậy là nàng vẫn bỏ mặc hắn
sao?
"Kinh thành truyền đến tin tức Đại Hoàng tử cấu kết ngoại
bang, âm mưu tạo phản, nay đã bị bắt giam vào ngục." Một hồi, sau khi để ý thấy
ánh mắt hắn dần dịu lại, người đàn ông mới tiếp tục nói.
"Tây Yến liên minh với Nam Việt chính thức tuyên chiến với
nước ta, hiện tại đã chiếm đóng năm thành trì phía biên giới Tây Nam. Triều
đình đang tranh luận rất gay gắt về việc nên phái ai cầm quân chống giặc."
Mộ Dung Cảnh Hòa cười nhạt, căng tròn mắt như muốn nói điều
gì, nhìn thấy tên thợ săn đằng xa đang đi về phía căn nhà, bỗng dừng lại giây
lát, sau đó quả quyết: "Về Kinh Bắc."
Về phần Mi Lâm, nàng quả thật tốn không ít công sức mới tìm
gặp được vị lang trung chốc đầu này. Đây cũng là câu chuyện của ba hôm sau. Vị
lang trung chốc đầu ngả lưng trên ghế nằm trong vườn sưởi nắng nghỉ ngơi. Lang
trung khoảng năm, sáu mươi tuổi, cái đầu trọc chốc từng mảng giống như lời mọi
người nói.
Khi nhìn thấy từng mảng chốc trên cái đầu trọc lốc của ông
ta, có mảng đang mưng mủ, Mi Lâm trong giây lát cũng không dám chắc chắn. Nếu
người này đến kinh mạch bị đứt còn nối lại được, vậy tại sao không chữa được bệnh
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!