Chương 8: Vai diễn Lý Chi Lan

Hôm nay Diệp Thanh vào đoàn làm lễ khai máy, cũng là lần đầu tiên cô diễn xuất trong thân phận của nguyên chủ.

Phân cảnh sau khi làm lễ khai máy là Diệp Thanh và Khúc Tử Yên đối diễn nhau. Cả hai đã được hóa trang kỹ lưỡng, trâm cài, trang phục đều rất tinh xảo.

Bối cảnh là tẩm cung của nhân vật Hoàng hậu Phùng Tiêu Dao do Khúc Tử Yên diễn. Cảnh này cô phải tấu một khúc nhạc bằng đàn tranh. Đạo diễn có nói Khúc Tử Yên chỉ cần giả vờ gảy làm sao cho chân thật nhất là được, sau đó đội ngũ ở tổ sản xuất sẽ lồng nhạc vào là xong. Nhưng Khúc Tử Yên rất tự tin mà trả lời rằng: " Không cần, tôi có thể gảy đàn được! "

" Được, vậy nhờ cô. Được rồi, 3…2…1…. Action " – Đạo diễn hô lớn.

Khúc Tử Yên nhắm mắt rất chuyên tâm mà gảy đàn, tiếng đàn vang lên, tiếng đàn trầm thấp mà xa xăm, trong trẻo nhưng lạnh lùng, hệt như âm thanh của thiên nhiên.

Lúc thì nhỏ giọt kéo dài, lúc thì như tiếng mỹ nhân nhẹ ngâm thơ, lúc thì trầm thấp vang xa, lúc thì biến hóa thoắt ẩn thoắt hiện.

Khúc nhạc ma mị giống như có thể mê hoặc lòng người, dẫn dắt những dục vọng ở sâu trong tim.

Tâm người tĩnh, tiếng đàn tĩnh; tâm người động, tiếng đàn động; tâm người khóc, tiếng đàn khóc; tâm người loạn, tiếng đàn loạn. Tất cả đều tùy theo tâm mà thành!

Nghe nhân được nhân; nghe trí được trí; nghe ma được ma; nghe tiên được tiên!

Diệp Thanh đứng bên ngoài hậu trường, nghe đến mê mẩn, chỉ cảm thấy trước giờ mình chưa từng được nghe tiếng đàn hay đến như vậy. Nghe tiếng đàn này cô như đang chìm trong tiên cảnh, kì diệu đến mức khó tin.

Diệp Thanh chỉ muốn thốt lên, con mẹ nó, nữ chính thật quá xuất chúng! Đến gảy đàn thôi mà cũng giống như thần tiên trên thiên giới.

Không được, không được mất tập trung, tiếp theo là đến lượt cô rồi. Diệp Thanh vỗ vỗ hai má để tỉnh táo, cô hít một hơi rồi tiến vào.

" Hoàng hậu nương nương, Quý phi nương nương đến! "

Cung nữ đứng bên cạnh nhắc nhẹ, động tác của Phùng Tiêu Dao liền ngừng lại, ngẩng đầu nhìn.

Quý Phi Lý Chi Lan cung kính cúi người: " Hoàng hậu nương nương, muội đến đây không làm phiền nương nương lúc đang nghỉ chứ? "

Khúc Tử Yên hơi khựng một chút, rất nhanh sau đó cũng nhập tâm trở lại. Diệp Thanh cũng có kĩ năng diễn xuất sao, lại còn chuyên nghiệp như vậy?

Phùng Tiêu Dao mỉm cười, đỡ Quý phi đứng dậy: " Không sao, muội cứ gọi ta một tiếng Dao tỷ tỷ, chúng ta không phải thân thiết giống như tỷ muội ruột thịt sao? "

" Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh, Dao tỷ tỷ! "

" Tốt lắm, muội ngồi lên đây! "

" Đa tạ tỷ tỷ " – Lý Chi Lan ngước nhìn cây đàn: " Tỷ tỷ, hồi nãy là Khúc nhạc Linh Lung Bách Tâm, Quốc Khúc của nước Đại Nguyên đó sao? "

Phùng Tiêu Dao vẻ mặt hơi ngạc nhiên: " Muội cũng biết khúc nhạc đó? "

" Muội đương nhiên biết! Khúc nhạc này, có người gảy nghe thanh nhã thoát tục; có người gảy lên sát khí trùng trùng; có người gảy lên cảm giác du dương dìu dặt; có người lại đàn lên khúc nhạc tràn ngập lệ khí,… chính là kỳ lạ khó đoán. " – Lý Chi Lan ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: " Thật không ngờ tỷ tỷ lại tài hoa như vậy, khúc nhạc Linh Lung Bách Tâm này thực sự rất khó, muội đã luyện biết bao nhiêu lần vẫn không thể gảy ra được thứ âm thanh kì diệu như tỷ đã làm. "

Phùng Tiêu Dao cười cười, nhẹ nhàng đặt tay Lý Chi Lan lên dây đàn: " Nói vậy là muội cũng có thể gảy được khúc nhạc này, tỷ tỷ thật sự rất muốn nghe! "

Lý Chi Lan đỏ mặt, ngại ngùng nói: " Khiến tỷ tỷ phải chê cười rồi, so với tỷ, muội chỉ có thể gảy ra những thứ âm thanh tầm thường thô tục mà thôi! "

Khúc Tử Yên tự ý thêm lời thoại, mặc dù cảnh này không có trong kịch bản nhưng Diệp Thanh cũng rất thoải mái mà diễn theo.

" Không có sao, tỷ sẽ không chê cười! " Phùng Tiêu Dao mỉm cười, một nụ cười mang ý vị sâu xa.

Oa, điên thật mà, Khúc Tử Yên này thực sự là đang ép cô phải gảy đàn sao? Nhưng cô không có biết gảy nha, cô ta đây là cố ý sỉ nhục diễn xuất của cô trước mặt người khác sao.

Thoáng thấy đạo diện định hô cắt, Diệp Thanh vội vàng sực tỉnh, cô vừa gõ nhẹ dây đàn vừa cười hòa nhã nói: " Muội có ý này, hay là hai tỷ muội chúng ta hợp tấu, tỷ đàn còn muội thổi sáo, tỷ thấy thế nào? "

Khúc Tử Yên cũng không thể ép buộc thêm, nếu cô càng cố, mạch diễn về sau sẽ bị sượng.

Phùng Tiêu Dao vui vẻ gật đầu: " Được, người đâu, mang sáo tới cho Quý phi! "

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!