Chương 7: Con đường lưu vong (bảy)

"Cho dù khoảng cách từ mé trái mắt trái đến mé phải mắt phải của tớ không được lớn, nhưng tớ vẫn rất khẳng định, trái phải chúng ta đều có địch nhân". Đội phó đội thị vệ nói, "Đương nhiên, nói ngắn gọn là, chúng ta bị bao vây rồi"

Đội trưởng đội thị vệ dùng tay ra hiệu điều khiển đội thị vệ bày trận hình, sau đó đáp: "Cám ơn mấy lời vô ích của cậu đã thu hút địch nhân, cho chúng ta thời gian chuẩn bị"

Đội phó đội thị vệ ngẩn người, "Tớ đã làm vậy à?"

Đội trưởng đội thị vệ gật đầu, "Đúng vậy, làm không tồi" (lại châm chọc mấy lời của cậu chính là cực kỳ vô ích ))

Đội phó đội thị vệ nghĩ nghĩ, nói: "Được rồi, tớ tiếp nhận lời khen của cậu"

Hayden từ trong xe ló đầu ra, "Ta có hai yêu cầu"

"Thỉnh hạ lệnh không cần khách khí". Đội trưởng và đội phó đội thị vệ đồng thời xoay lại, thái độ cung kính.

"Thứ nhất, ta rất buồn ngủ, cho nên tốc chiến tốc thắng"

"Đó là tất nhiên!" Đội trưởng cùng đội phó đội thị vệ đều vững tin mười phần.

"Thứ hai", Hayden nói tiếp, "Nửa đêm canh ba chơi đùa cùng một đám đàn ông thực sự khuyết thiếu tình thú tới cực điểm, cho nên, lưu lại người sống vừa đủ. Ta tuyệt không làm sự tình tương tự lần thứ hai"

"Không vấn đề". Hai người đều vỗ ngực cam đoan.

"Cuối cùng", Hayden chỉ vào phía sau bọn họ, "Chúc các ngươi may mắn"

Đội trưởng cùng đội phó đội thị vệ xoay người, khí thế hừng hực rút kiếm ra.

Bọn cường đạo xông tới, người đông nghìn nghịt. Tiếng la hét cùng tiếng bước chân rầm rập khiến màn đêm cũng phải rùng mình.

Nhưng hai vị đội phó đội trưởng hiển nhiên chẳng để bọn chúng vào mắt.

Đội phó đội thị vệ nói: "Lần này tớ sẽ không thua cậu"

Đội trưởng đội thị vệ đáp: "Cậu nói câu này từ ba năm trước rồi"

"Ngày hôm này câu này sẽ thành lịch sử". Đội phó lao mạnh về phía trước. Cùng với hắn còn có sáu gã thị vệ. Đội trưởng không ra tay, nắm kiếm lẳng lặng đứng bên xe ngựa, canh gác bốn phía. Mỗi thị vệ bên người Hayden tối thiểu đều là kỵ sĩ cấp năm, đối phó với bọn giặc cướp không biết từ nơi nào nhảy ra thật giống như người lớn chơi đùa với trẻ con.

Soso nghe thấy tiếng động, ló ra từ cửa sổ bên kia. Nhìn thấy những bóng dáng trong đêm đen sâu thẳm, cậu giật mình hỏi: "Thật sự có cướp ư?"

Hayden bắt chéo hai chân, nhìn bóng lưng cậu mỉm cười: "Xem ra cậu chẳng mấy tin tưởng lời ta nói."

Soso đỏ mặt, quay đầu, tràn đầy áy náy nói: "Thật có lỗi. Bởi vì anh nhìn qua... Có điểm, ờm…"

"Giảo hoạt?" Hayden đỡ lời.

Soso vội vàng lắc đầu: "Không, so với giảo hoạt tốt hơn nhiều."

Hayden chớp chớp mắt, "Như vậy, thông minh?"

Soso gật đầu: "Anh thật sự rất thông minh."

Hayden nói: "Cậu không phải người đầu tiên nói thế, nhưng ta vẫn cảm thấy rất vui. Có điều, lấy tư cách của một người từng có ý định lừa gạt cậu, ta có lời muốn nói "

Soso chớp mắt.

"Không nên quá tin tưởng người khác, cho dù hắn nhìn qua giống như thật lòng muốn hiến dâng hết thảy cho cậu." Trong mắt Hayden hiện lên mấy phần nghiêm túc.

Soso chậm rãi gục đầu, hai tay vân vê góc áo, nhỏ giọng: "Tôi hiểu ý anh."

Hayden nhếch một khóe miệng, "A?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!