Chương 5: Con đường lưu vong (năm)

Soso thấy Olof vỗ vỗ mông rồi đi về trước, vội vàng chạy theo sau, "Anh đi đâu đấy?"

"Ngươi đoán thử xem?"

"Có phải anh trở về cứu chị Fiona không?" Soso chờ đợi nhìn hắn.

Olof dừng bước trong giây lát, rồi lại điềm nhiên đi tiếp, "Ta nói rồi, cô ấy không có việc gì."

"Nhưng mà..."

"Ngươi cứ lo cho xong cái thân mình đi đã." Olof bực bội ngắt lời.

Soso sửng sốt, đột nhiên nói: "A, đúng, anh hướng dẫn tôi làm thế nào để tìm được dượng đi."

Olof đáp: "Đi theo ta."

Soso lại sửng sốt, "Anh, anh muốn dẫn tôi đi à?"

Olof trả lời: "Đây là biện pháp duy nhất có thể giải cứu ta và Fiona."

"Giải cứu?" Soso khẩn trương: "Không phải anh bảo chị Fiona không có việc gì sao?"

"Để lọt mất ngươi, quốc vương và vương hậu Julan sẽ không dễ dàng buông tha cho dong binh đoàn Charlotte. Tuy Settons sẽ không ngồi chờ chết, nhưng tránh không được phải lưu vong."

Soso nhăn mặt: "Đều tại tôi."

"Cho nên mới cần ngươi liên lạc với công tước Bassekou." Olof nói, "Trước mắt chỉ có ông ta hoặc Hydeine mới có thể làm cho quốc vương và vương hậu Julan ném chuột sợ vỡ đồ."

"Hydeine cũng có thể?" Soso chớp mắt.

"Kỵ sĩ hùng mạnh có thể đe dọa một người, nhưng ma pháp sư hùng mạnh có thể đe dọa cả một quốc gia." Kỵ sĩ có mạnh đến đâu, phạm vi công kích của hắn vẫn bị hạn chế. Nhưng ma pháp sư thì khác, một câu cấm chú là có thể gây nguy hiểm cho toàn thành, thậm chí phạm vi ảnh hưởng còn có thể lớn hơn nữa. Quốc vương và vương hậu Julan nếu đầy đủ trí khôn, tuyệt đối không dám đắc tội tới ma pháp sư mang danh mạnh nhất đại lục – Hydeine.

Soso lặng lẽ nắm tay: "Một ngày nào đó, tôi sẽ trở thành một ma pháp sư có thể tự bảo vệ mình."

"Tự bảo vệ mình?" Olof tỏ vẻ kinh ngạc với "mục tiêu vĩ đại, ý chí bất khuất" của cậu .

Soso gật mạnh đầu, hiển nhiên là thật sự xem điều này thành mục tiêu cố gắng cả đời của mình, "Tôi không muốn trở thành gánh nặng của người khác ."

Olof quay đầu, nhìn thiếu niên đang thở hổn hển bám theo mình, lộ ra tươi cười hiếm thấy, "Ngươi cũng không phiền phức như trong tưởng tượng."

Soso kinh ngạc: "Anh cười với tôi..."

Tươi cười như hoa quỳnh sớm nở tối tàn. Mặt Olof không đổi sắc tiếp tục đi về trước.

Thế cục của Julan quả nhiên như Olof đoán định, đường đến học viện St. Paders và Shamanlier bị bố trí dày đặc quân đội Julan, còn Sangtu cùng biên cảnh Julan tương đối thưa thớt.

Các dong binh đoàn lớn ở lãnh thổ Julan còn đang hoạt động, nhưng Olof vô cùng quen thuộc với cách thức hành động và liên lạc của dong binh đoàn, vài lần đều vượt qua trót lọt. Rất nhanh hai người đã đến biên cảnh.

Cảm xúc của Soso liên tục tăng vọt. Cho dù không thể nhìn thấy Dilin, nhưng dượng Andre cũng là người thân của cậu. Sau khi gặp nhiều bất hạnh như vậy, có thể gặp được người thân là chuyện hạnh phúc biết bao.

Olof nhịn không được tạt cho cậu gáo nước lạnh, "Chúng ta còn đang ở trong lãnh thổ Julan."

Soso cúi mặt: "Làm thế nào đi qua đây?"

"Có hai biện pháp. Một là chạy qua. Chỉ cần đối phương không có ma pháp sư trên cấp sáu, ta chắc chắn đưa được ngươi sang."

Soso hỏi: "Biện pháp còn lại thì sao?"

"Trà trộn qua." Olof nói, "Có điều gần đây tình hình Sangtu căng thẳng, mà Julan lại là đồng minh của Shamanlier, cho nên muốn trà trộn cũng không phải chuyện dễ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!