Chương 49: Giá trị lợi dụng (chín)

Patrick cảm thấy Mike càng ngày càng xa lạ. Đây là cảm giác rất khó hình dung. Người với người ở chung, bình thường qua thời gian sẽ trở nên càng lúc càng gần gũi, nhưng Mike thì trái ngược. Ban đầu hắn cho rằng cậu chỉ là một học sinh bình thường, một học sinh có chút ngốc nghếch có chút khờ dại, còn có một chút thật thà đáng yêu. Ở bên cậu ấy, hình tượng mình trở nên dị thường cao lớn, nhất là khi được đối phương ngóng nhìn bằng ánh mắt cảm kích.

Nhưng dần dần, hắn phát hiện Mike bắt đầu tỏa sáng, loại ánh sáng một quý tộc nghèo túng nơi trấn nhỏ tuyệt đối không thể có được. Không, không phải dần dần, phải nói là ánh sáng này xuất hiện sau khi hoàng thái tử điện hạ tới. Từ một khắc kia Patrick mới phát hiện dù Mike đứng bên người ai cũng không u ám mờ nhạt, chẳng sợ đối phương là hoàng thái tử. Ciro, cậu ấy không kiêng nể gì mà luôn xưng hô như thế với bóng dáng tôn quý cao cao tại thượng kia.

Thái độ của Frank cũng trở nên quỷ dị.

Hắn không thể miêu tả rõ ràng, chỉ cảm thấy thái độ của Frank đối với Mike trở nên thật cẩn thận. Hắn biết đó không phải ảo giác, ví dụ như chính lúc này, Mike đang ngẩn người, còn Frank lại đang lột vỏ cam hộ cậu bé.

"Để tớ." Patrick giành lấy quả cam mới bóc một nửa từ tay Frank.

Frank nhìn hắn, muốn nói lại thôi.

Patrick không thèm để ý, hai ba cái bóc xong quả cam, đặt trước mặt Soso, "Ăn đi."

Soso hoàn hồn, mỉm cười nói cám ơn, sau đó vẻ mặt lại nặng nề tâm sự như trước.

Patrick hỏi: "Rốt cục xảy ra chuyện gì thế?"

Tay Soso vô thức bóp quả cam, nhỏ giọng: "Có phải tớ phiền toái lắm không?"

"Đương nhiên không phải!" Patrick không chút nghĩ ngợi chém đinh chặt sắt trả lời.

Soso uể oải: "Tớ biết mình đúng là vậy mà."

Patrick phản bác: "Ai nói? Cậu không biết mình đáng yêu đến mức nào đâu!"

Soso ngẩn ngơ.

Patrick lúc này mới ý thức được mình vừa nói điều gì, đỏ mặt lên, hứng chịu ánh mắt quái dị của Frank, kiên trì tiếp tục: "Vốn là thế còn gì. Mặt tròn tròn, mắt to to, vốn đã rất đáng yêu."

Soso nhìn hắn, khuôn mặt trắng nõn từ từ đỏ ửng, "Cảm ơn."

Patrick luống cuống tay chân, chỉ có thể ra sức vò đầu cười gượng, "Tớ nói thật đó."

Soso chân thành: "Có cậu làm bạn thật tốt."

Frank đúng lúc sáp vào, "Chỉ có cậu ta thôi hả?"

Soso đáp: "Đương nhiên cả cậu nữa, Frank, thật may mắn có thể quen biết các cậu. Dù cho một ngày nào đó phải rời đi, tớ cũng sẽ vĩnh viễn cất giấu đoạn hồi ức tốt đẹp này trong lòng."

"Đó là…" Patrick chợt tỉnh ra, tái cả mặt, cất cao giọng hỏi: "Cậu phải rời đi?!"

Frank cảnh giác nhìn xung quanh. May mà hôm nay bọn họ không ở trong phòng học, nếu không đủ loại đồn đại nhảm nhí sẽ lại mọc ra như nấm sau mưa.

"Cậu rời đi rồi muốn tới đâu? Chẳng lẽ về tiệm tạp hóa? Trong nhà xảy ra chuyện gì sao? Có cần tớ giúp không? Nếu không thì, nếu không thì cậu có thể xin hoàng thái tử điện hạ giúp đỡ. Có lẽ ngài sẽ giúp cậu." Patrick gấp đến mức mặt đỏ rần, tóc mai trên trán như cũng dựng thẳng lên, "Dù xảy ra chuyện gì thì đều có cách giải quyết! Ngàn vạn lần đừng có bỏ cuộc đơn giản a.

Học viện ma pháp hoàng gia là học viện tốt nhất đế quốc, chỉ cần cậu tốt nghiệp được, tương lai sẽ tươi sáng không kể xiết, bây giờ mà bỏ cuộc thì đáng tiếc lắm đó."

Soso nhìn vẻ mặt lo lắng của Patrick, áy náy trong lòng tựa như dời non lớp biển, "Tớ, tớ không phải muốn bỏ cuộc."

"Vậy cậu muốn làm gì?"

"Tớ phải về nhà." Soso thấp giọng. Tuy cậu còn chưa quyết định về Shamanlier hay Julan, nhưng chỗ nào cũng là nhà của cậu.

Patrick ngơ ngác: "Tại sao?"

Soso rất muốn kể hết mọi chuyện, nhưng cậu không thể. Cậu thẳng thắn được với dong binh đoàn Charlotte bởi vì khi đó chỉ có một mình, nhưng nay phía sau cậu còn có Ciro.

"Thật xin lỗi." Soso cúi đầu, không muốn nhìn ánh mắt thất vọng của Patrick.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!