Ban đầu hai tuyển thủ khiêu khích đối phương, sau đó ăn ý hướng về phía Ciro hành lễ.
Ciro hờ hững gật đầu.
Tuyển thủ lại liếc về phía khán giả trên khán đài, bắt đầu phơi bày dáng người.
Soso mờ mịt: "Bọn họ đang làm gì đó?"
"Thể hiện mình."
"Tại sao?"
"Bởi vì người xem có thể đặt cược, nếu bọn họ thắng trận, có thể lấy 10% tiền thù lao từ tiền cược của người xem."
"Nếu thua thì sao?"
"Sẽ mất phí ra sân."
Tuy hắn không nói phí ra sân là bao nhiêu, nhưng Soso theo bản năng cảm thấy sẽ không quá cao.
Nhóm tuyển thủ ra sức tiếp cận khán đài. Khán giả cũng phối hợp ngả người về phía trước, cùng bọn họ chào hỏi.
Vài bóng dáng gầy yếu xuyên qua khán đài, khán giả sôi nổi đặt cược.
Ước chừng ồn ào mười mấy phút đồng hồ, trận đấu rốt cục bắt đầu.
Không giống như Soso nghĩ, hai tuyển thủ không nặng nề như bề ngoài của bọn họ, trên thực tế, thân thủ của họ có thể xưng là thoăn thoắt. Có điều thân thủ có thoăn thoát đi nữa thì vẫn phải ôm nhau vật lộn.
Soso nhìn bọn họ nặng nề ngã trên mặt đất, bụi bốc mù mịt, cảm thấy trên lưng ẩn ẩn đau.
Nhóm tuyển thủ đánh đến điên cuồng.
Tiếng hô của khán giả còn vang vọng hơn cả tiếng sấm.
Soso nhìn một tuyển thủ giơ nắm tay, đấm mạnh vào bụng một tuyển thủ khác. Tuyển thủ kia đau đến mức khuôn mặt biến dạng, ra sức dùng đầu gối thúc vào đối phương.
Tuyển thủ chiếm thế thượng phong không dám thả lỏng, cánh tay khuỷu tay vẫn đè chặt thân người phía dưới, thậm chí đập đầu vào mũi đối phương. Tức thì, máu mũi đối phương chảy ra như suối.
Ciro nhíu mày, quay đầu nhìn Soso. Chỉ thấy hai tay Soso nắm chặt, trên mặt tràn đầy lo lắng.
Vừa lúc đó, tiếng kèn chấm dứt trận đấu vang lên.
Hai người ăn mặc giống như hai tay đấm xông tới kéo người thắng ra, sau đó mang hắn vào khán phòng.
Khán giả không chút keo kiệt những lời hoan hô và tiếng vỗ tay.
Tuyển thủ thất bại vẫn nằm nơi đó, trông chật vật thảm thương, hoàn toàn không thấy được uy phong khi vừa ra sân.
Mắt Soso trộm nhìn về phía Ciro.
Ciro không quay đầu lại: "Yên tâm, đấu trường có thầy thuốc riêng."
Người phụ trách đấu trường biết có hoàng thái tử ở đây, nào dám chậm trễ, rất nhanh đã kêu hai thầy thuốc đến đưa tuyển thủ bị thương đi, tránh để thảm trạng của hắn phá hỏng tâm tình của hoàng thái tử.
Soso lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Tuyển thủ thắng lợi đại khái hưng phấn quá mức, nhịn không được vọt tới trước khán đài của Ciro, quỳ một gối nói: "Tôi là Bazar! Nguyện ý cống hiến sức lực vì hoàng thái tử điện hạ."
"Yaaaaa…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!