Chương 42: Giá trị lợi dụng (hai)

Soso nặng nề tâm sự trở lại biệt thự.

Trong thư phòng Ciro đang náo nhiệt.

Nam tước Lawrence Jibrad hình như đang tranh chấp với Gallon. Hoặc là nói, gã bùng phát cảm xúc trước mặt Gallon.

Nhìn thấy Soso vào nhà, Lawrence lập tức ngừng lời, đứng dậy hành lễ với cậu.

Đây không phải lần đầu tiên Soso nhìn thấy gã, nhưng chính thức chào hỏi thì là lần đầu tiên, cho nên, dù cậu đang đầy bụng tâm sự, vẫn vô cùng lễ phép chào hỏi gã.

Lawrence và cậu tiến hành lễ nghi ân cần thăm hỏi đại khái trong ba phút đồng hồ.

Ciro kiên nhẫn nhìn, mãi đến khi Lawrence lui sang bên, hắn mới hỏi: "Hôm nay tan học sớm vậy?"

Soso đáp: "Tôi muốn gặp anh."

Cạch.

Không cẩn thận lui về sau một bước đụng vào ghế khiến cho mọi người chú ý, Lawrence cười gượng xin lỗi.

Ciro trấn tĩnh hỏi: "Chuyện gì?"

Soso nghiêm túc: "Tôi nghĩ, tôi hẳn nên rời khỏi."

Cạch.

Lại nữa.

Lawrence bê ghế dựa đến một chỗ cách xa mình, sau đó làm như không có việc gì đi trở về, "Mời tiếp tục."

Ciro nhìn Soso: "Cậu muốn đi tìm Dilin?"

Soso gật đầu, lại lắc đầu, "Không phải bây giờ."

"Tại sao?"

"Trước hết tôi phải dẫn dắt pháp sư vong linh kia rời đi đã."

Lawrence kinh ngạc nhìn Ciro.

"Chuyện pháp sư vong linh, dì Olivia sẽ giải quyết." Mundra tấn công ký túc xá học sinh và giáo viên đã chọc giận Olivia, tin rằng cho dù không có Ciro, không có phong thư báo tử vong kia, bà cũng không bỏ qua cho hắn.

"Nhưng hắn đến vì tôi. Tôi nghĩ để tôi dẫn dắt hắn rời đi thì tốt hơn."

"Cậu muốn dẫn hắn đi đâu?"

Soso sửng sốt.

Ciro nói tiếp: "Hắn là pháp sư vong linh, dù đến đâu cũng gây ra tai họa. Cách giải quyết duy nhất chính là để hắn hoàn toàn biến mất."

Soso u buồn. Cậu biết rõ mình tuyệt đối không có năng lực giải quyết đối phương.

Ciro nhẹ giọng: "Không cần lo lắng, việc này dì Olivia có chừng mực."

Soso đỏ mặt: "Khiến mọi người phiền toái rồi."

Ciro nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười ôn hòa vui vẻ, "Chúng ta là bạn bè, không phải sao?"

Tim Soso đập thình thịch. Đây là lần đầu tiên chính miệng Ciro nói coi cậu là bạn bè. Cậu yên lặng nhìn hắn, gương mặt cao ngạo của Ciro trong trí nhớ rất khó liên hệ với người cười dịu dàng với mình trước mắt này. Sự khác biệt đó từng khiến cho cậu không quen nhìn Ciro tươi cười. Nhưng có thể khẳng định, hiện giờ hình như cậu còn thích Ciro này hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!