Bước vào phòng học, căn phòng đang ầm ầm thoát cái yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Ciro không coi ai ra gì tới thẳng chỗ ngồi của Soso.
Patrick khẩn trương đứng lên, "Hoàng thái tử điện hạ."
Người xung quanh cũng tới tấp đứng dậy hành lễ.
Ciro chào hỏi những người khác xong, lộ ra tươi cười hòa ái dễ gần với Patrick: "Có thể đổi chỗ với ngươi không?"
"Tôi, tôi, vinh hạnh của tôi." Patrick không chút nghĩ ngợi nhảy ra khỏi chỗ ngồi.
Ciro ngồi xuống vị trí của mình, sau đó nghiêng đầu nhìn Soso.
Soso đang quay đầu nhìn Patrick.
Lúc này Patrick mới nhớ ra chỗ ngồi của Ciro ở ngay trong trận doanh của quân đoàn ma thú. "…"
Soso nhịn không được nói: "Cậu đem ghế dựa lại đây ngồi cùng tớ đi."
Patrick vội gật đầu không ngừng. Hắn tuyệt đối không muốn trở thành con cừu non giữa đám lang sói… A không, hắn không phải cừu, hắn là mãnh hổ anh tuấn cô độc, nhưng mãnh hổ cũng chán ghét bị sói vây quanh. Hắn cầm ghế dựa, đang muốn nhét vào vị trí của Soso, chợt nghe thấy Frank đằng trước nói: "Đến chỗ của tớ ngồi đi."
Patrick ngơ ngác nhìn cậu ta. Vị trí của cậu ta không ở cạnh lối đi, nếu muốn chen vào, nhất định phải chen vào giữa, rõ ràng không tiện như chỗ của Soso.
Frank vứt cho hắn một ánh mắt ra hiệu, sau đó chuyển mắt.
Patrick nhìn theo ánh mắt cậu ta liền thấy Ciro đang mỉm cười với mình, lần thứ hai phát giác lẩm bẩm: "Đúng, không thể chen vào chỗ hoàng thái tử." Nói xong, hắn xách ghế dựa chạy như điên về trước.
Soso nhỏ giọng hỏi Ciro: "Tại sao muốn đổi chỗ ngồi thế?"
Mặt Ciro không đổi sắc: "Vị trí kia xa quá, ta không nghe rõ lời thầy giảng."
Soso không nói lời nào quan sát hắn, con ngươi đen trắng rõ ràng tràn đầy hoang mang.
Ciro nhíu mày.
"Tôi cảm thấy," Soso ấp a ấp úng mở miệng, "Có đôi khi lời anh nói không giống sự thật."
Các bạn học khác đang vểnh tai lắng nghe tới tấp hút một ngụm khí lạnh, vừa khâm phục Soso cả gan làm loạn vừa thương hại cho vận mệnh tương lai của cậu.
Nhưng Ciro không nổi bão như đa số người tưởng tượng, mà thản nhiên nói: "A?"
Soso hạ giọng: "Lần trước anh nói ban số 1 đủ quân số rồi, nhưng rõ ràng bạn học ban 1 bảo chưa đủ."
Ciro đáp: "Đủ quân số hay không không phụ thuộc vào chỗ ngồi trong phòng học, mà quyết định bởi phương châm dạy dỗ của viện trưởng."
Soso giật mình mở to mắt.
Ciro mặt không đỏ, tim không đập nói: "Cho nên, đúng là đủ quân số rồi."
Các bạn học khác nhao nhao lộ vẻ kinh ngạc. Hóa ra học viện còn có quy tắc ngầm này.
Mặt Ciro không thay đổi, mặt Soso lại đỏ lên, "Thực xin lỗi, tôi hiểu lầm anh."
"Không sao." Ciro phong độ ngời ngời cười, "So với việc giấu hoang mang và nghi vấn trong lòng, ta thích phương thức thẳng thắn này hơn."
Frank thấy Patrick có chút động tâm khi nghe đến câu này, vội thấp giọng nhắc nhở: "Có đôi khi một số câu chỉ áp dụng cho hoàn cảnh và đối tượng đặc biệt thôi."
Patrick ngờ nghệch: "Cậu nói nếu tớ muốn xin hoàng thái tử trả lại chỗ ngồi thì ngài có đồng ý không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!