Chương 17: Vương đô đế quốc (bảy)

Hai học viện không hòa hợp bắt nguồn từ lâu, oán hận chất chứa đã sâu. So sánh với học viện kỵ sĩ hoàng gia bị ước thúc bởi đủ loại quy củ kỵ sĩ: khoan dung, thông cảm, nhân từ, hữu ái, oán giận của học viện ma pháp hoàng gia rõ ràng hơn nhiều . Gần như mỗi tân sinh vừa vào học sẽ được đàn anh đàn chị trong trường ân cần dạy bảo một phen về tất cả những việc đại gian đại ác khiến người ta giận sôi từ trước đến nay của học viện kỵ sĩ gây ra cho học viện ma pháp.

Đại khái sau một hồi, những tân sinh vừa mới như tờ giấy trắng nay trong đầu đã bị nhồi đầy những "việc xấu loang lổ " của học viện kỵ sĩ cùng với " sứ mệnh thần thánh " của học viện ma pháp .

Khi Soso đi vào ký túc xá, hành lang không một bóng người, bạn cùng phòng cũng không có trong phòng.

Thấy hai cái giường bị chất đầy đồ, cậu luống cuống nhìn sang thầy giáo quản lý đời sống của học viện.

Thầy quản lý nhìn trái nhìn phải, một lóng tay chỉ vào cái giường có trải ga khá sạch sẽ: "Trò ngủ ở đây."

Soso nói: "Nhưng trên giường có đồ."

"Vậy bỏ chúng ra chỗ khác."

"Đó là đồ của người khác." Soso khó xử nhìn hắn.

Thầy quản lý nhất thời cảm thấy mặt hơi nong nóng, giọng điệu có chút cứng ngắc, "Phòng đôi chỉ còn lại một phòng này."

Soso kéo thùng đựng quà của Ciro, chầm chậm đến bên cái ghế trống duy nhất trong phòng ngồi xuống.

"Trò làm gì vậy?" Thầy quản lý hỏi.

Soso nói: "Em chờ cậu ấy về."

"Có lẽ đến khuya cậu ta mới về." Là thầy quản lý đời sống, hắn nắm rõ sinh hoạt của mọi học sinh trong ký túc xá.

Soso mỉm cười: "Không sao ạ."

"…" Thầy quản lý yên lặng xoay người đóng cửa

Kenneth mệt mỏi lê bước trở lại ký túc xá, đang định tắm rửa đi ngủ thì bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ đến bất động nửa ngày, "Hai người… đang làm cái gì đó?"

Thầy quản lý không quay đầu lại đáp: "Chơi cờ."

"… Tại sao chơi cờ trong phòng em?" Kenneth buồn bực.

"Ăn!" Sau khi giải quyết xong quân cờ cuối cùng của Soso, thầy quản lý mới cảm thấy mỹ mãn đứng lên, nói với Kenneth, "Đây là bạn cùng phòng mới của trò, Mike."

Soso ngẩng mặt, ánh mắt gắt gao nhìn bàn cờ chằm chằm.

"Mike?" Thầy quản lý nói lớn hơn.

Soso vẫn không phản ứng.

"Mike!" Thầy quản lý xoay người, lấy ngón tay gõ xuống bàn cờ.

Soso mờ mịt ngẩng đầu.

Thầy quản lý bĩu môi về phía Kenneth, "Mike, giới thiệu bản thân đi."

"Mike?" Soso đột nhiên tỉnh lại, phút chốc đứng lên, trừng to mắt tự giới thiệu: "Tớ là Mike. Đến từ Kanding đế quốc… A! Từ trấn gì ấy nhỉ?

Kenneth nói: " Học sinh của học viện ma pháp hoàng gia đều đến từ Kanding đế quốc."

Soso đổ mồ hôi, "Tớ, tớ đến từ một trấn nhỏ."

Trong mắt Kenneth có chút khinh miệt, "Cái đó thì đúng là tương đối hiếm lạ."

"Cha tớ là ông chủ cửa tiệm tạp hoá, mẹ tớ là một quý tộc, nhưng mà xuống dốc rồi . Cho nên tớ chưa phải ăn bánh mì đen." Soso một hơi nói xong.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!