Chương 47: (Vô Đề)

Giọng điệu khinh miệt của thiếu nữ khiến sắc mặt Cao Văn Tâm dần tái nhợt.

Dù giới giải trí và giới thượng lưu thường xuất hiện cùng nhau, nhưng bản chất vẫn khác biệt.

Cao Văn Tâm tuy có địa vị không tệ trong giới giải trí, nhưng so với các danh môn giới thượng lưu, cô ta chẳng là gì. Xuất thân nhiều khi quyết định tất cả.

Huống chi, từ ngày trở thành người thừa kế Cố gia, Cố Trà đã vững vàng ngồi ở vị trí đầu bảng danh môn ở Khang Dụ Thành. Sau lưng cô là Cố gia hùng mạnh, mạnh hơn Cao Văn Tâm  một nữ minh tinh mang vốn vào đoàn  không biết bao nhiêu lần. Vì thế, cô đánh người thì cứ đánh, chẳng ai dám lên tiếng, ngay cả Cao Văn Tâm cũng biết mình phải nuốt cục tức này.

"Cô Cố còn trẻ, tôi không so đo với cô. Xin lỗi, tôi không nói với cô nữa." Cô ta xoay người, nhưng đường đi bị Văn Cảnh chặn lại.

Người đàn ông mặt không cảm xúc, lạnh nhạt nói: "Tiểu thư nhà tôi chưa nói xong."

Nhân viên tiệc tối không biết từ đâu xuất hiện, cười  hòa giải: "Cô Cố, hay là bỏ qua chuyện này đi? Chắc là hiểu lầm thôi. Cô đã đánh người rồi, đừng làm hỏng  tiệc nữa." Anh ta lo lắng xoa tay, cười gượng nhìn Cố Trà.

Cố Trà mỉm cười: "Văn Cảnh, mấy giờ rồi?"

"Gần 8 giờ, thưa tiểu thư."

"Tiệc tối bắt đầu lúc mấy giờ?"

Văn Cảnh đáp: "9 giờ, thưa tiểu thư."

Cố Trà ừ một tiếng, nhìn nhân viên: "Tôi chỉ nói vài câu, chắc không làm lỡ tiệc đâu nhỉ."

"Chuyện này…"

Cô có phần mất kiên nhẫn: "Tôi thấy anh che chở cô ta thế, hay anh muốn thay cô ta chịu đòn?"

Nhân viên sắc mặt trắng bệch, lùi lại trong lúng túng.

Cố Trà nhìn lại Cao Văn Tâm. Cô ta vẫn che mặt, chắc hẳn gương mặt đã sưng đỏ. Nghĩ đến đây, Cố Trà khẽ mỉm cười: "Cô Cao, hay là tôi nên gọi là ảnh hậu? Cô nói đúng, tôi còn trẻ nhưng cô cũng đừng ỷ mình lớn tuổi, nắm chút tài nguyên truyền thông mà ngáng chân tôi. Hôm nay tôi tát cô coi như thanh toán xong. Sau này, nếu còn không biết hai chữ "bổn phận" viết thế nào, tôi rất sẵn lòng dạy cô."

Cô liếc nhân viên bên cạnh, dịu giọng: "Tiệc từ thiện hôm nay rất tốt, Cố gia sẽ không để các anh thất vọng về khoản quyên góp. Làm lỡ nhã hứng của mọi người, tôi xin lỗi."

Không đợi nhân viên phản ứng, Cố Trà đã mất hứng rời đi. Mục đích khiến Cao Văn Tâm mất mặt đã đạt được, cô không cần ở lại thêm.

Cô vừa rời đi, Cao Văn Tâm cũng rời khỏi tiệc từ thiện.

Lý do đơn giản: với gương mặt sưng đỏ, cô ta không tiện gặp ai, chỉ có thể xám xịt rút lui.

"Tiểu thư không sợ bị phóng viên chụp được, nói… nói cô…" Văn Cảnh lái xe, ngập ngừng hỏi.

Cố Trà cười khẽ: "Nói tôi ỷ thế hiếp người?"

"Vâng."

Cô chẳng bận tâm: "Chụp thì chụp, truyền thông muốn viết gì thì viết. Họ nói không sai, tôi đúng là ỷ thế hiếp người, thì đã sao?"

"Nhưng tiểu thư, fans của Cao Văn Tâm không dễ đối phó đâu."

Cố Trà hừ lười biếng: "Họ không dễ đối phó, chẳng lẽ tôi dễ đối phó sao? Nếu họ không sợ thần tượng của mình sự nghiệp tụt dốc không phanh, cứ việc mắng thoải mái. Tôi chẳng để tâm đâu, miễn là Cao Văn Tâm chịu được hậu quả."

Cái gọi là "fans hành xử, thần tượng chịu trận" là vậy.

Cô không rảnh đối phó đám đông, nhưng Cao Văn Tâm thì cô có thể xử lý. Dù sao, cô không phải người tốt tính, biết điều. Ai khiến cô khó chịu, cô sẽ khiến kẻ đó khó chịu gấp bội. Gậy ông đập lưng ông là nguyên tắc làm việc của cô.

Nhưng bất ngờ là vụ việc này không rò rỉ bất kỳ ảnh hay video nào.

Chắc hẳn đội ngũ của Cao Văn Tâm biết nếu lộ ra, chẳng ai được lợi. Vì thế, chuyện được giấu kín kẽ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!