Chương 30: (Vô Đề)

Đó là sự ấm áp đã lâu không cảm nhận được, trong quá khứ xa xôi, cô cũng từng có được một phần ấm áp như vậy.

Tay Trì Đàm nhẹ nhàng vỗ lưng cô, chậm rãi, dịu dàng, mang theo một sức mạnh làm yên lòng người.

Cố Trà khẽ rũ tay xuống, từ từ nâng lên, muốn nắm chặt lấy quần áo ở hông anh ta, muốn hấp thụ thêm chút ấm áp nữa. Các ngón tay cô dừng lại giữa không trung vài giây, rồi lại buông xuống.

"Trì tiên sinh, xin hãy buông tôi ra."

Cuối cùng, cô từ bỏ những thứ đó.

Hai người tách ra một khoảng cách, Cố Trà đưa trả chiếc áo khoác cho anh ta, nhận lại chiếc ô: "Tôi về trước đây, lần này tôi sẽ không chấp nhặt việc Trì tiên sinh đã nghe lén cuộc trò chuyện giữa tôi và người

khác."

Cố Trà rời khỏi vùng tuyết, Trì Đàm quay đầu nhìn theo, trên mặt đất chỉ còn lại một hàng dấu chân dài.

Tuyết mới nhanh chóng phủ lấp dấu vết. Anh ta rút một điếu thuốc từ bao ra, ngửa đầu nhả ra một làn khói trắng đặc, khẽ cười: "Thật là không dễ lừa chút nào."

Cái vẻ mặt thâm tình chân thành đến thế, ngay cả chính anh ta cũng suýt tin rằng mình đã yêu cô sâu đậm. Nhưng cô gái nhỏ này vĩnh viễn ôm giữ sự phòng bị tuyệt đối. Quả nhiên, người khó đối phó nhất của Cố gia chính là cô.

Tề Hành và Tống Ưu vốn không đi xa, đương nhiên đã chứng kiến toàn bộ cảnh vừa rồi. Sau khi Trì Đàm lái xe rời đi, Tề Hành mới thở phào một hơi thật dài: " Lão đại rốt cuộc có thích đại tiểu thư Cố không? Trước đây tôi cảm thấy thích, giờ lại thấy hình như không thích."

Tống Ưu chợt hiểu ra một điều: " Chúng ta muốn thứ gì thì bất kể dùng thủ đoạn gì cũng phải có được. Nếu phát hiện bản đồ kho báu ở chỗ tiểu thư Cố,  nhất định phải dùng một số thủ đoạn thôi."

"Ý anh là, lão đại cố ý tiếp cận tiểu thư Cố ư?"

Tống Ưu gật đầu: "Đúng như tôi đã nói trước đó, ai có thể cưới được Cố Trà thì có thể có được lợi ích cốt lõi nhất của Cố gia. Ban đầu, sếp hẳn là đã có ý định này, chỉ là không ngờ tiểu thư Cố lại quá thông minh, cô ấy chắc hẳn biết sếp ngay từ đầu đã lừa cô ấy."

"Chẳng lẽ sự quan tâm của sếp dành cho tiểu thư Cố đều là giả sao? Đều là để lừa tiểu thư Cố à?"

Tống Ưu "ừ" một tiếng, Tề Hành vẻ mặt không thể tin được: "Vậy thì cũng diễn quá giống đi, Hứa Tiêu mà biết "ship" cặp lại "toang" thì sẽ suy sụp mất."

Tống Ưu kéo chặt áo, tự mình đi về phía trước: "Nếu không diễn giống một chút, làm sao có thể lừa được mọi người chứ?"

Hơn nữa, ai biết anh ta thật sự lừa người, hay đã từ diễn mà thành thật? Ai có thể đảm bảo anh ta tỉnh táo từ đầu đến cuối, huống hồ là đối mặt với đối thủ ưu tú như Cố Trà .....

Khi Cố Trà trở về, Văn Cảnh vừa mới cúp điện thoại, đứng dưới gốc cây phủ đầy sương tuyết, tay cầm ô dáng người cao ráo lịch thiệp, khuỷu tay khoác một chiếc áo khoác của Cố Trà . Thấy cô, anh lập tức bước tới: "Tiểu thư."

Anh ta đưa áo khoác cho cô: "Lão tiên sinh gọi điện nói, thiếu gia và tiểu thư nhà họ Nhạc đã đến nhà xin lỗi ngài."

Cố Trà nhận lấy áo khoác: "Sao không lên xe đợi tôi?"

"Không yên tâm tiểu thư lắm ạ."

Cố Trà không đáp lại, lên xe: "Đưa tôi đi ăn bữa cơm đi."

"Tiểu thư không về nhà sao? Người nhà họ Nhạc đang chờ."

"Vậy cứ để họ chờ đi."

Văn Cảnh có chút khó xử, dù sao đó cũng là mệnh lệnh của Cố lão gia , anh ta từ nhỏ đến lớn chưa từng cãi lời. Nhưng anh ta cũng hiểu rõ đại tiểu thư đã chán ghét sự khó xử và do dự của mình.

Cố Trà bình tĩnh ngắm nhìn bộ móng tay mới làm của mình: "Nếu anh sợ bị phạt, có thể tự mình về trước, trong vòng mười phút tìm cho tôi một tài xế khác."

"Không, tôi không sợ mình bị phạt, tôi sợ tiểu thư……"

Cố Trà hứng thú vơi đi, buông tay: "Sợ tôi bị phạt sao?" Giọng cô có chút khinh miệt: "Anh nghĩ tôi vẫn là cô bé tay trói gà không chặt mấy năm trước sao?"

Lông mi mảnh dài của cô gái đổ xuống một đường cong nhạt nhòa trên khuôn mặt trắng nõn. Đôi môi căng mọng cong lên, nở một nụ cười quyến rũ: "Văn Cảnh, tôi không có thời gian để lãng phí với anh đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!