Chương 29: (Vô Đề)

Nghỉ ngơi một đêm, hôm sau theo thường lệ đến bệnh viện. Vụ tai nạn xe lần này khiến Cố Lệnh vẫn còn sợ hãi, ông cụ không yên tâm để anh ta đưa đón Cố Trà, nên công việc này vẫn giao cho Văn Cảnh trầm ổn.

Tuy nhiên, liên tục mấy ngày sau, Cố Trà đều nhận được hoa tươi ở văn phòng bệnh viện. Còn người gửi hoa là ai, thì không ai biết.

Hôm nay cũng như thường lệ, vừa bước vào văn phòng, Cố Trà đã thấy một bó hồng tươi rực rỡ trên bàn. Doãn Ôn Nguyệt cười nói: "Xem ra người theo đuổi này thực sự rất thích bác sĩ Cố đấy."

Cố Trà nhàn nhạt liếc nhìn bó hoa, đầu ngón tay khẽ chạm vào, trên cánh hoa vẫn còn đọng giọt sương, có lẽ vừa được gửi đến không lâu.

"Bác sĩ Cố có biết ai gửi hoa không?" Doãn Ôn Nguyệt vốn trầm tĩnh mà hôm nay lại hiếu kỳ như vậy. Cố Trà cầm bó hoa ra, ngồi xuống làm việc: "Không biết."

Nói đúng hơn là cô chẳng có hứng thú. Từ trước đến nay, cô không phải kiểu con gái dễ rung động vì tình cảm. Những chiêu lãng mạn trong mắt người khác, với cô lại chẳng gợi nổi chút gợn sóng trong lòng, thậm chí đôi khi còn trở thành phiền toái và gánh nặng.

Tan tầm, vừa ra khỏi bệnh viện, Văn Cảnh đã vội vàng mở cửa xe đón, nhưng Cố Trà lại không lên xe mà một mình bước về phía con đường vắng lặng bên cạnh bệnh viện.

Sắp đến Tết, dạo gần đây tuyết rơi không ngớt, khí hậu ở Khang Dụ Thành càng trở nên lạnh hơn.

Cô gái trẻ đội một chiếc ô đen đứng giữa con đường phủ đầy tuyết, đôi mắt dịu dàng như tranh vẽ, nhìn lướt qua dưới chiếc ô, đủ để trở thành điểm sáng duy nhất trong khung cảnh băng giá này.

Khi Khương Sán nhìn thấy Cố Trà như vậy, anh ngẩn người hỏi: "Em biết là tôi sao? Cố ý chờ tôi ở đây à?"

Cách lớp tuyết, ánh mắt anh ta mang theo sự nóng bỏng, không chớp mắt nhìn cô, muốn tìm kiếm một chút cảm xúc nào đó thuộc về anh ta trong mắt Cố Trà , nhưng không có, thần sắc Khương Sán cũng dần ảm đạm.

"Khương tiên sinh, anh làm vậy có ý nghĩa gì đâu?" Cố Trà cười như không cười nhìn anh ta.

Thật sự muốn nói ý nghĩa à?

Khương Sán lấy hết can đảm: "Cố tiểu thư, tôi thích em!"

Cố Trà mím môi, đột nhiên cảm thấy thú vị, tại sao đột nhiên lại có nhiều người thích cô đến vậy?

Cô bước về phía anh ta, thu hẹp khoảng cách giữa hai người, vừa đi vừa hỏi: "Anh nói anh thích tôi ư?"

"Đúng , tôi thích em, rất thích." Dường như lời tỏ tình đã nói ra, không còn đường quay lại, tình yêu đầy ắp trong lòng Khương Sán đều muốn tìm một nơi để biểu đạt.

"Vậy anh hiểu về tôi sao? Có biết tôi thích ăn gì không? Có biết tôi thích làm gì không? Có biết tôi thích đọc quyển sách nào không? Anh có biết quá khứ của tôi không?"

Cô đã đứng trước mặt Khương Sán, tủm tỉm cười nhìn anh ta.

Khương Sán lại bị mấy câu hỏi này làm cho ngẩn ngơ, anh ta chỉ nghĩ làm thế nào để thu hút sự chú ý của cô, tự nhiên không suy xét đến những thứ sâu xa đó.

Anh ấp úng nói: "Thật xin lỗi…… Em cho tôi một cơ hội, tôi nhất định sẽ……"

"Anh xem." Cô dịu dàng cười: "Anh căn bản không hiểu chút nào về tôi, anh thậm chí không biết tôi là người như thế nào, có lẽ anh nhìn thấy chỉ là những gì tôi muốn cho anh thấy. Nhưng dù sao đi nữa, Khương tiên sinh, tôi rất cảm ơn tình cảm của anh, chỉ là thứ tình cảm như vậy tôi không thể chấp nhận."

Cố Trà lướt qua và rời đi.

Cô quá rõ trên đời này không có bất kỳ ai sẽ thích con người thật của cô, cô cũng dường như đã lâu không tự hỏi một vấn đề, con người thật của cô như thế nào nhỉ? Là tàn nhẫn độc ác? Bạc tình bạc nghĩa? Đầy tham vọng? Hay là trong ngoài không đồng nhất?

Ngay cả chính cô cũng sẽ bối rối mình rốt cuộc là người như thế nào, vì hiểu rõ điểm này, nên cô cũng không hề hy vọng xa vời những điều tốt đẹp.

Thích ư? Cố Trà cười tự giễu, từ rất lâu trước đây, đã có người tước đoạt quyền được thích của cô rồi.

Một chiếc xe đậu ở góc khuất, không ai thấy được.

Người đàn ông trong xe lạnh lùng nhìn đôi nam nữ đang đi ngược chiều trên nền tuyết.

Tề Hành không dám nhìn sắc mặt của lão đại , lén lút hỏi Tống Ưu: "Đại tiểu thư Cố nhiều "đào hoa" thật đấy nhỉ."

Tống Ưu gật đầu, nhỏ giọng đáp: "Đại tiểu thư này khác hẳn với tất cả các tiểu thư khác ở Khang Dụ Thành. Gia tộc lớn mạnh, có tiếng tăm và địa vị trong giới kinh doanh, giáo dục, y dược. Cô ấy còn là người thừa kế của Cố gia, cưới được cô ấy chẳng khác nào cưới được tất cả lợi ích mà Cố gia mang lại, hỏi sao mà "đào hoa" không nhiều cho được?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!