Trì Đàm lái xe rời đi, điểm đến dĩ nhiên là địa bàn của anh , khu phố 48.
Từ trung tâm thành phố đến đó khá xa. Trời lạnh, dù Cố Trà có vô tâm vô phế đến đâu cũng biết vừa nãy ai đã cứu mình. Cô định cởi áo khoác trả lại cho anh, nhưng Trì Đàm giữ tay cô, nhàn nhạt nói: "Đừng động."
"Tôi không lạnh."
Trì Đàm liếc gương mặt trắng ngần của cô: "Không lạnh cũng mặc vào."
Cố Trà nhìn cánh tay rướm máu của anh: "Tôi cứ nghĩ sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ đấu một trận sống chết, không ngờ người cứu tôi lại là anh." Cô ngừng một lát, ánh mắt lướt lên, nhìn sườn mặt anh, nghiêng đầu cười hỏi: "Trì Đàm, sao anh lại cứu tôi?"
Chẳng phải họ là kẻ thù định sẵn sao? Sao anh lại lao ra cứu cô vào lúc này? Thật sự khiến người ta không thể hiểu nổi…
Đối với câu hỏi của cô, Trì Đàm không trả lời.
Xe dừng êm ru trước cổng trang viên. Khi anh định mở cửa xe cho cô, Cố Trà đã tự mình bước ra: "Tôi càng tò mò hơn , anh đưa tôi về nhà anh làm gì."
Trì Đàm trước sau không đáp, nắm tay cô kéo vào nhà. Cố Trà lười tránh, cô muốn xem người đàn ông này rốt cuộc định làm gì.
Trang viên tựa như một tòa lâu đài, lạnh lẽo không chút hơi người, chẳng khác gì bước vào một ngôi mộ u ám. Trì Đàm không thích nơi quá sáng sủa, nên mọi thứ đều toát lên vẻ quỷ dị, tối tăm. Nội thất trong nhà cũng chẳng bắt mắt, chủ yếu là ba tông màu đen, xám, trắng, nặng nề đến ngột ngạt. Chủ nhân sống ở nơi thế này, muốn không bi. ến th. ái cũng khó.
Trì Đàm kéo tay cô, khiến cô đứng gần mình hơn: "Chẳng phải em hỏi sao tôi đưa em về nhà à?"
Anh nhắm mắt, cười tà mị: "Chỗ này của tôi thực sự quá tẻ nhạt, nên bắt một cô gái xinh đẹp về bầu bạn, để tôi đỡ cô đơn."
Cố Trà cười nhạt: "Tạm thời cứ coi như anh muốn tôi đến để xử lý vết thương cho anh. Tôi không phải kẻ vong ân bội nghĩa. Anh đã cứu tôi, tôi có thể giúp anh xử lý vết thương." Cô nhìn quanh: "Có hòm thuốc không? Tuy tôi không bằng bác sĩ chuyên nghiệp, nhưng xuất thân nhà họ Cố, mấy vết thương nhỏ này tôi vẫn xử lý được."
Trì Đàm nhìn cô chằm chằm một lúc, lắc đầu.
Cố Trà nhíu mày: "Sao, coi thường tôi à? Cũng đúng, chắc anh có bác sĩ riêng. Gọi điện bảo bác sĩ đến đi."
Trì Đàm bất ngờ cúi người, chóp mũi hai người chạm nhau, chỉ cách một phân nữa là môi sẽ chạm môi. Cố Trà sững sờ.
Giọng anh trầm thấp, xen chút ý cười: "Thấy nhiều máu thế này không sợ à?"
Trong khoảnh khắc, câu nói ấy khơi dậy vài ký ức.
Trong đầu Cố Trà đột nhiên lóe lên những hình ảnh vụn vặt. Cô thở nặng nề. Trì Đàm nâng cằm cô, lòng bàn tay vuốt nhẹ làn da mịn màng nơi cằm: "Sao thế?"
Cô lắc đầu: "Không sao, để tôi xử lý vết thương cho anh."
Trì Đàm vốn đưa cô về để cô tự tay chăm sóc mình, dĩ nhiên không khách sáo.
Cố Trà với tâm tình chăm sóc người bị thương, xử lý vết thương cho Trì Đàm xong xuôi thì đã giữa trưa.
Người làm từ bếp mang đồ ăn lên, hai người cùng nhau ăn chút gì đó.
Đến chiều, Trì Đàm cứ nằm trên giường, sai Cố Trà bưng trà rót nước. Đại tiểu thư thực ra hơi bực mình, nhưng ai bảo anh là ân nhân cứu mạng chứ? Cả ngày trôi qua, cô chăm sóc anh cũng coi như đạt đến hai chữ "ôn nhu".
Lúc chạng vạng, có lẽ vì quá mệt, Cố Trà gục xuống cạnh giường anh ngủ thiếp đi. Trì Đàm do dự, không biết có nên bế cô lên giường mình không. Anh thực sự muốn làm thế, nhưng cô nhóc này tỉnh dậy không chừng sẽ tính sổ với anh cho ra trò .
Anh xuống giường, bế cô gái đang ngủ say, đưa về phòng cô. Khi đặt cô lên giường và đứng dậy, anh phát hiện vết máu trên áo mình dính lên cổ cô. Trì Đàm lấy khăn lông mềm nhẹ nhàng lau sạch cho cô. Xong xuôi, anh tự giễu nhìn chiếc khăn trong tay. Anh đang làm gì vậy? Chăm sóc cho kẻ thù sao?
Trên giường, cô gái ngủ yên bình. Ít nhất khoảnh khắc này, cô thuộc về anh.
Anh giơ tay, đầu ngón tay lướt qua đường nét tinh xảo trên gương mặt cô. Trong đầu bất chợt hiện lên hình ảnh Cố Trà mỉm cười hỏi anh: "Sao anh lại cứu tôi?"
Ngón tay Trì Đàm khựng lại, lướt nhẹ lên đôi môi căng mọng, ấm áp của cô: "Bởi vì…"
Thôi vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!