Ngày hôm sau, Cố Trà hẹn An Tiểu Mỹ và Trương Khanh đi ăn.
Cô chọn một nhà hàng có tầm nhìn tuyệt đẹp, bao quát toàn cảnh Khang Dụ Thành. An Tiểu Mỹ lại lần nữa cảm thán: "Tư bản chủ nghĩa đúng là xa hoa, niềm vui của kẻ có tiền mình không tưởng tượng nổi!"
Cố Trà chỉ khẽ cười, không nói gì. Trương Khanh, lâu rồi không gặp, nhìn cô: "Gần đây sống thế nào?"
"Khá tốt."
Giọng Trương Khanh nhàn nhạt, toát lên vẻ cao ngạo đặc trưng: "Gầy đi nhiều rồi. Hôm nay ăn nhiều chút nhé."
An Tiểu Mỹ cười tủm tỉm nhìn cô: "Cách cậu quan tâm người ta sao mà tôi thấy còn cool hơn cả? Đúng là làm mù mắt tôi rồi."
Trương Khanh là kiểu nam sinh điển hình văn nhã và tuấn tú, cao 1m83, dáng người nổi bật. Cố Trà từng thấy anh ta lúc làm việc, mặc áo blouse trắng, đeo kính gọng vàng, đối mặt với bất kỳ cảnh tượng máu me nào cũng giữ được vẻ điềm tĩnh và ung dung, chẳng hề thua kém những thiếu gia bên cạnh cô.
Người phục vụ mang món ăn lên bàn. Trương Khanh rót nước cho hai cô gái, rồi hỏi Cố Trà : "Lần này ở lại Khang Dụ Thành bao lâu?"
"Cũng khá lâu đấy."
Anh "ừ" một tiếng, lặng lẽ ăn cơm, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho cô. Dù tính cách lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng đối với hai người bạn thân là cô và An Tiểu Mỹ, anh luôn tốt không chê vào đâu được.
Cả nhóm vừa ăn vừa cười nói rôm rả, thì một người phụ nữ bước tới, dừng lại trước bàn ăn.
Ba người đồng loạt ngẩng đầu. Đó là một cô gái cao gầy đeo kính râm. Nhìn dáng vẻ và khí chất, rõ ràng là một mỹ nhân.
Cô ta tháo kính râm xuống, quả nhiên là một mỹ nhân hiếm có. Người đẹp khẽ hỏi: "Tôi ngồi cùng bàn với các bạn được chứ?"
Cô ta nhìn Cố Trà, ánh mắt mang theo chút khiêu khích khó tả.
An Tiểu Mỹ gần đây hay hóng hớt drama, đến mức Trương Khanh cũng bị lây. Cả hai lập tức nhận ra người phụ nữ trước mặt là ai.
Cố Trà đương nhiên cũng biết kẻ không mời mà đến này. Chính là người cải trang thành hầu gái tấn công cô tại tiệc hóa trang nhà họ Khương đêm đó , Dương Vân Tiêu thanh mai trúc mã của Trì Đàm. Đối với việc cô ta hôm nay chủ động tiếp cận, Cố Trà có chút tò mò.
"Mời ngồi."
Ngồi đối diện nhau, Dương Vân Tiêu chăm chú quan sát Cố Trà . Đêm tiệc hôm đó tình thế gấp gáp, cô ta không kịp nhìn kỹ. Giờ mặt đối mặt, cô ta càng bị vẻ đẹp hoàn mỹ của thiếu nữ làm cho chấn động. Hơn nữa, cô ấy còn trẻ, mới 18 tuổi, độ tuổi rực rỡ nhất.
Còn bản thân mình đã 28, liệu có thể chờ anh ấy thêm bao nhiêu năm nữa?
Dù cả hai ngồi đối diện trong im lặng, Trương Khanh và An Tiểu Mỹ vẫn cảm nhận rõ ràng dòng chảy ngầm trong không khí. Hai vị bạch phú mỹ, hai đại tiểu thư, khí thế đều mạnh mẽ chẳng ai thua ai.
An Tiểu Mỹ bĩu môi, lặng lẽ nhích mông ra xa một chút.
Trương Khanh lạnh lùng liếc Dương Vân Tiêu, thẳng thắn hỏi: "Cô nhìn chằm chằm Trà Trà nhà chúng tôi như thế làm gì?"
Dương Vân Tiêu thu ánh mắt, ưu nhã nhếch môi: "Xin lỗi, chỉ là thấy cô ấy xinh đẹp, nên nhìn thêm vài lần thôi."
Cố Trà tốt tính mỉm cười, không so đo.
Sự xuất hiện của Dương Vân Tiêu khiến An Tiểu Mỹ ăn uống kém tự nhiên. Cô nàng cảm thấy không thể làm mất mặt đại tiểu thư, thế là cùng Trương Khanh ngồi nghiêm chỉnh một bên, lắng nghe hai người họ nói chuyện.
Dương Vân Tiêu hỏi: "Cố tiểu thư và Trì Đàm có quan hệ gì?"
Cố Trà khẽ nhướng mày. Thì ra là vì Trì Đàm mà đến?
"Chẳng có quan hệ gì."
"Vậy Cố tiểu thư có thích anh ấy không?"
Cố Trà cười khẽ, hỏi lại: "Thích thì sao? Không thích thì thế nào?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!