Một trận tuyết lớn bao trùm cả Thụy Sĩ, trời đất mịt mù như thể bầu trời bị xé toạc một vết rách. Tuyết rơi đầy trời từ khe hở ấy trào ngược xuống, đổ ập vào nhân gian. Nhiệt độ giảm mạnh, gió lạnh gào thét cắn xé, báo hiệu một ngày đông giá rét.
Cố Trà vừa rời khỏi sân trượt tuyết trên dãy núi Alps ở Thụy Sĩ, cái lạnh trên người vẫn chưa kịp tan.
Đúng lúc này, điện thoại cô là anh họ Cố Lệnh gọi đến.
Đây là cuộc gọi thứ sáu trong ngày. Trước đó, đã có năm cuộc gọi nhỡ. Lúc ấy, Cố Trà đang trượt tuyết, vệ sĩ đi theo không dám làm phiền. Cô liếc nhìn dãy số trên màn hình, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, rồi bắt máy.
"Anh à"
"Trà Trà!" Giọng nói khàn khàn của Cố Lệnh vang lên từ đầu bên kia, hơi thở nặng nề, giọng mũi dày đặc. Mùi rượu nồng nặc như xuyên qua điện thoại, bay thẳng đến sườn núi trượt tuyết của Cố Trà .
Anh ta khẽ chửi thề: "Trì Đàm, thằng này khó nhằn quá, anh không chịu nổi nữa rồi. Em mau đến đây đi!"
Trì Đàm?
"Trì Đàm" là ai, cái vị thần bí cầm quyền ấy?
"Ở đâu?" Giọng cô mềm mại bị gió cuốn vào màn tuyết, mang theo chút lạnh lẽo nhàn nhạt.
"Anderson Bar." Cố Lệnh đáp, giọng nói nghẹn ngào như sắp khóc, gọi tên cô một tiếng, muốn nói lại thôi, như thể chất chứa vô vàn uất ức.
Điều này khiến Cố Trà bất ngờ. Anh họ của cô tuy tính tình bất cần, nhưng tuyệt đối không bao giờ dính đến chữ "khóc". Vậy mà giờ đây, anh lại bị người khác bắt nạt đến mức phải cầu cứu .
Thú vị thật.
Cố Lệnh quả thực đã say, lời nói lộn xộn. Sau khi hỏi được số phòng cụ thể, Cố Trà nhanh chóng cúp máy, lên xe rời đi.
Trên xe có sẵn cà phê nóng. Cố Trà cầm cốc trong tay, nhắm mắt ngả người ra sau: "Tư liệu về Trì Đàm có không?"
Một thoáng im lặng.
Văn Cảnh, vệ sĩ luôn đi theo cô quanh năm, do dự đáp: "Xin lỗi tiểu thư, tư liệu về ngài Trì chúng tôi không lấy được."
Cố Tràmở mắt, nhìn anh ta. Văn Cảnh đã cúi đầu.
Một lúc sau, cô nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài, cơn bão tuyết che kín trời, vài bông tuyết bám vào cửa kính đen của xe, ngưng thành băng.
Cô mỉm cười: "Không sao, lát nữa sẽ biết thôi."
Chiếc xe lăn bánh từ sân trượt tuyết đến Anderson Bar, mất gần 60 phút—tốc độ này đã coi là nhanh trong thời tiết thế này.
Năm nay, tuyết ở Thụy Sĩ rơi dày, gió rít gào, cái lạnh buốt giá. Để đảm bảo an toàn cho Cố Trà , tài xế lái xe cực kỳ cẩn thận.
Văn Cảnh mở cửa xe, đưa cho cô một chiếc áo choàng dày. Cố Trà không nhận, chỉ ngẩng đầu nhìn quán bar trước mặt. Dòng chữ vàng "Anderson" uốn lượn rồng bay phượng múa, nổi bật dưới ánh đèn neon lộng lẫy. Tòa nhà 30 tầng tráng lệ, vươn thẳng lên mây, đỉnh chìm trong màn tuyết, là nơi yêu thích của giới thượng lưu Thụy Sĩ.
Cố Trà bước vào. Người phục vụ cúi người tiến đến, Văn Cảnh đưa ra một thẻ VIP, thuận tay đẩy nhẹ ngực đối phương, dẹp đường cho cô.
"Tiểu thư, mời."
Cố Trà đi trước, đội vệ sĩ áo đen theo sát phía sau, hộ tống cô. Dọc đường, đám đông gặp phải đều tự động dạt ra.
Cô nghiêng đầu, lạnh nhạt liếc nhìn Văn Cảnh—người chỉ nghe lệnh từ ông nội Cố. Rốt cuộc, anh ta đóng vai trò gì trong gia tộc họ?
Kẻ giám sát? Hay là…
"Tiểu thư, đến nơi rồi." Văn Cảnh nhắc nhở, nghiêng người, cung kính đứng ngoài cửa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!