Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S. Y
"Lâm Yến cố ý quấy cô."
Ba mươi phút sau, tại văn phòng cục điều tra hình sự thành phố.
Lâm Yến đẩy mạnh cửa văn phòng ra, anh vất vả mỏi mệt chạy tới, tóc hơi rối, hơi thở cũng có chút dồn dập, khuôn mặt nhạt nhẽo hơi ửng đỏ, khiến khí chất chững chạc tẻ nhạt ngày thường tan biến, phối với bộ âu phục màu xám nghiêm chỉnh lịch sự của anh thấy thế nào cũng có chỗ không phù hợp.
Phó Duyên ngồi trong văn phòng, nghe thấy tiếng động, anh ta nhìn Lâm Yến, không chủ động chào đón, mà là cáu kỉnh cào mái tóc dài trên đầu.
Lâm Yến trở tay đóng cửa lại, anh bước nhanh tới bàn làm việc, nhìn xuống Phó Duyên từ trên cao, "Anh có ý gì?"
Giọng anh trầm thấp, đã cố hết sức kiềm chế, nếu nghe cẩn thận thì còn có thể nghe ra mấy phần khó tin.
Phó Duyên ngẩng đầu đối mặt với Lâm Yến, có lẽ là chịu đựng mấy đêm rồi, Phó Duyên rõ là mệt mỏi, thoạt nhìn chẳng có chút tinh thần nào, "Có ý gì sao? Trong điện thoại tôi đã nói rất rõ ràng, chính là ý đó."
Đáy mắt Lâm Yến lướt qua sự khiếp sợ, chỉ lướt qua trong giây lát, cánh tay anh chống lên mép bàn, giọng lại thấp xuống, "Nạn nhân thứ tư ư? Anh chắc chắn không phải bắt chước gây án chứ?"
Phó Duyên không nói tiếp ngay, anh ta lấy một hộp thuốc lá trong túi áo ra, run tay lấy thuốc, "Lâm Yến à cậu cũng coi thường tôi quá rồi đó, nếu ngay cả cái này mà đại đội điều tra hình sự bọn tôi cũng không phân biệt được rõ, thì còn được xem là cảnh sát sao."
Đương nhiên Lâm Yến rõ ràng, nếu không phải đã chắc chắn vụ án, Phó Duyên tuyệt đối sẽ không gọi điện thoại cho anh.
Chỉ là anh quá bất ngờ, bất ngờ đến mức không dám thừa nhận.
Phó Duyên làm cảnh sát hình sự hơn hai mươi năm, cảm xúc của Lâm Yến giấu rất sâu, nhưng anh ta vẫn nắm được từng chút, anh ta xoay cái bật lửa trong tay, híp mắt nhìn Lâm Yến trước mặt, hỏi với ý sâu xa: "Lâm Yến, cậu bất ngờ thế làm gì?"
Đây là bản án cũ, hung thủ vẫn luôn không quy án, lại gây án là một cơ hội của cảnh sát, ngày hôm qua anh ta nhận được báo án, mang một tổ người chạy tới hiện trường phạm tội, gần như ngay từ cái nhìn đầu tiên thì đã chắc chắn là cùng một hung thủ, sáng nay lấy được báo cáo khám nghiệm tử thi thì càng chứng thực suy nghĩ của anh ta.
Nạn nhân mới xuất hiện là cơ hội bắt đầu điều tra lần nữa của cảnh sát, nhiều vụ án cùng lúc cũng mang tới cho bọn họ manh mối mới, chuyện bọn họ tìm được điểm đột phá từ trong này chỉ là vấn đề thời gian.
Cái gọi là tâm trạng nặng nề của anh ta, đồng thời là bởi vì nạn nhân vô tội, đối với cảnh sát là cơ hội mới, đối với người chết mà nói thật sự là không còn mạng sống, về những mặt khác, liên quan đến vụ án, anh ta vẫn luôn tôn trọng thầy Lâm Nghị. Năm đó Lâm Nghị vẫn luôn điều tra vụ án này, cho đến khi ông hi sinh vì nhiệm vụ, Lâm Nghị đã chết, manh mối của vụ án cũng đứt đoạn.
Mà tâm trạng của Lâm Yến rõ ràng là bất thường, anh rất bất ngờ, cho dù anh gắng sức che giấu, nhưng vẫn không thể giấu nổi nỗi khiếp sợ đó.
Phó Duyên ấn xuống cái bật lửa, ngọn lửa bùng lên, đồng thời mùi thuốc lá màu nâu bốc lên trong nháy mắt, Phó Duyên lại mở miệng, anh ta nói chắc nịch: "Lâm Yến, cậu có chuyện gạt tôi."
Lâm Yến vẫn giữ im lặng như trước, anh dừng vài giây, rồi kéo ghế ở bên phải ra ngồi xuống, anh định cầm tài liệu mở ra trên bàn xem xét, Phó Duyên lại lấy khuỷu tay đè lên ngăn hành động của anh lại.
Lâm Yến cũng không giận, anh đã khôi phục sự bình tĩnh vốn có, nói: "Phó Duyên, vụ án này chắc chắn tôi biết không ít hơn cảnh sát các anh, anh cần tôi."
Phó Duyên ngậm điếu thuốc khẽ cười, tàn thuốc rung lên rớt xuống, "Cần cậu ư? Tôi dựa vào cái gì để tin tưởng cậu, những thứ trên bàn đều là chuyện cơ mật của cảnh sát, mà cậu thì sao? Chẳng qua là vì tiền nên có thể đổi trắng thay đen làm việc cho kẻ có tiền…" Anh ta dừng lại, cố ý nói rất khó nghe, "Một con chó ư?"
Sự nhục nhã trong lời nói của Phó Duyên rất nặng nề, Lâm Yến lại thờ ơ, bề ngoài lời Phó Duyên cũng đúng, Hoàng Khải Bình quả thật đã trả phí thuê luật sư cao tới hàng ngàn vạn, đúng là anh cũng nhận vụ án, thậm chí còn thua kiện, Hoàng Khải Bình là trọng phạm đang lẩn trốn.
Ngón tay dừng trên tài liệu của anh rút về, "Nếu anh không tin tôi, thì sẽ không gọi điện thoại cho tôi."
Giọng điệu Lâm Yến lạnh nhạt, anh ngước mắt, đối mặt với Phó Duyên, "So với việc ở trong này lãng phí thời gian với tôi, không bằng có thêm người giúp sức, chẳng lẽ anh còn muốn đợi một lần sáu năm nữa sao?"
Phó Duyên không thể hiện thái độ ngay, tàn thuốc rớt rào rào, anh ta hút mạnh một hơi, đối mặt với Lâm Yến, lại chậm rãi thở ra một làn khói, cuối cùng chậm chạp dời khuỷu tay.
Trong nháy mắt khi anh ta thả ra, Lâm Yến nhanh chóng cầm cặp tài liệu trên bàn, anh đọc nhanh như gió, lướt qua trang giấy rất nhanh, nhạy bén nắm thông tin, khuôn mặt không chút thay đổi lướt qua tấm ảnh chụp thi thể máu chảy đầm đìa bên dưới, đầu ngón tay niết phía dưới tờ giấy, lại lật sang xem một tờ khác.
Phó Duyên hút xong một điếu thuốc, lại lấy một điếu nữa, anh ta rút điếu thuốc, quan sát vẻ mặt của Lâm Yến, anh ta rất muốn nhìn ra một chút manh mối từ Lâm Yến, nhưng người này lại che giấu quá kĩ.
Anh ta không thể không thừa nhận, anh ta làm cảnh sát hình sự nhiều năm vậy rồi, sợ nhất là gặp phải cái loại tội phạm như Lâm Yến trong phòng thẩm vấn, bởi vì bất kể bạn dùng chiêu trò gì, thì đều không thể cạy nổi miệng bọn họ, mà đối phương lại có thể đoán được bước hành động tiếp theo của cảnh sát.
Phó Duyên gảy tàn thuốc, đứa con này của Lâm Nghị đúng là khiến anh ta đau đầu, nhưng anh ta cũng may mắn, may là Lâm Yến không đối đầu với anh ta, tuy rằng là cảnh sát thì thật sự không thích nổi cái nghề luật sư này.
Lâm Yến xem tài liệu, là vụ án giết người liên hoàn trong mười hai năm, cũng được gọi là án "Nơ bướm", bởi vì mỗi một người sau khi bị hại thì đều bị hung thủ dùng sợi dây màu hồng phấn thắt một cái nơ bướm rất to.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!