Chương 49: (Vô Đề)

"Bạn gái.

"

Đôi mắt Lâm Yến đen láy trong trẻo, anh nhìn cô không chớp mắt, khoảng bốn năm phút sau, anh lại xác nhận lần nữa, xác nhận xem lời cô nói có phải là sự thật hay không.

Choáng váng hoàn toàn.

Trình Thư Nặc cảm thấy buồn cười, cũng có chút mong chờ thấp thoáng, Lâm Yến bối rối, hàng mi cụp xuống, dịu dàng nhìn cô chăm chú, Trình Thư Nặc muốn trêu anh, cô chủ động phá vỡ sự tĩnh lặng, ra vẻ tiếc nuối nói: "Không muốn à? Vậy được thôi, coi như em chưa nói.

"

Cô khẽ thở than, giây tiếp theo giơ cánh tay phải của Lâm Yến lên muốn chui ra ngoài, nhưng ai biết vừa nghiêng người thì đã bị Lâm Yến tóm về chẳng chút khách sáo, cánh tay vòng lấy eo, lại giam cầm khiến cô không thể nhúc nhích.

Trình Thư Nặc tức giận liếc anh một cái, vẻ mặt Lâm Yến cũng không thay đổi.

Hai người đối mặt với nhau.

Vẻ mặt của Lâm Yến dần dần dịu xuống, khoé mắt cũng chậm rãi hiện lên nhiều màu sắc, mỉm cười hỏi: "Em muốn phục vụ anh ư? Thật sao?"

Trình Thư Nặc không lên tiếng ngay lập tức, nụ cười nơi khoé miệng lại không kìm được mà trở nên rõ ràng hơn, im lặng một lát, cô giơ tay ôm cổ Lâm Yến, "Nếu anh không muốn thì thôi, còn lâu em mới ép…"

Cô nói được một nửa, Lâm Yến đã hôn lên, chặn toàn bộ những lời còn lại của cô, Lâm Yến cắn môi cô, hôn cô với khí thế mạnh mẽ, rồi lại vội vã nâng mông cô, ôm cô lên.

Đầu tiên Trình Thư Nặc sửng sốt, nhưng phản ứng lại rất nhanh, cô phối hợp dùng hai chân vòng lấy thắt lưng anh, cánh tay ôm cổ anh, nhiệt tình đáp lại anh.

Hai người hôn sâu trước bệ lưu ly, trong không khí là sự mập mờ điên cuồng dịch chuyển.

Không tới một chốc, Lâm Yến đã muốn ôm Trình Thư Nặc ra ngoài, anh đi vừa vững vàng vừa gấp gáp, Trình Thư Nặc gần như là treo trên người anh, anh vội vã tháo những thứ trói buộc người mình ra, rồi lại động tay động chân với Trình Thư Nặc.

Anh biết rõ thói quen của Trình Thư Nặc, cũng càng biết làm thế nào để chiều lòng cô.

Trình Thư Nặc cũng hiểu rõ anh, cô không phải là cô gái ngượng ngùng, chủ động giữ lấy gáy của Lâm Yến, không kìm lòng được lại gần anh hơn một chút, rồi lại gần hơn một chút.

Sự ăn ý giữa hai người, không chỉ ở chuyện …* mà còn trong chuyện làm tình nữa.

(*) Chỗ này tác giả để thế, mình cũng không biết là thế nào.

Lâm Yến thật sự nôn nóng, anh đè Trình Thư Nặc xuống sô pha, hôn càng dùng sức, nước miếng đan xen, hơi thở hoà vào nhau, động tác tay cũng càng lúc càng suồng sã to gan.

Hai má Trình Thư Nặc đỏ bừng, đôi mắt cũng đựng ánh nước, Lâm Yến vận sức chờ ra trận, Trình Thư Nặc lại đẩy người đàn ông cao lớn trên người, ghé vào tai anh mềm giọng nhắc nhở.

Động tác tay của Lâm Yến dừng lại, vén tóc mái bên tai giúp cô, rồi lại cúi đầu ngậm lấy vành tai cô, cười buồn nói: "Em yên tâm, đủ cho chúng mình dùng một năm.

"

Trình Thư Nặc giận dữ đập anh hai cái, cô hơi bất ngờ, "Một năm ư? Anh muốn làm đại lý bán sỉ đó hả?"

Lâm Yến cởi quần áo trên người xong, anh cố hết sức mập mờ gằn từng chữ: "Làm đại lý bán sỉ gì chứ, phục vụ em thôi cũng đã không đủ rồi.

"

Trình Thư Nặc: "…"

Coi như Trình Thư Nặc đã nhìn rõ, người đàn ông bình thường đàng hoàng như thế nào thì lên trên giường cũng sẽ trở nên không đàng hoàng, mấy lời màu mè đều có thể nói mà không cần nháp.

Cô xấu hổ tức tối, nên đi véo tai anh, nghiêm trang dạy dỗ, "Luật sư Lâm à luật sư Lâm, anh là lưu manh có văn hoá đó hả*?"

(*) Nguyên văn là "hữu (có) nhục tư văn": Ý chỉ việc nói những lời lẽ không phù hợp vẻ hiểu biết, có học thức của bản thân hoặc có những hành động không phù hợp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!