Chương 48: (Vô Đề)

"Trình Thư Nặc chỉ muốn ôm lấy anh.

"

Lâm Yến chặn môi cô lại, cố ý lau hết màu son trên môi cô, hàm răng mở ra rồi lại mạnh mẽ cắn cánh môi dưới của cô, giọng nói càng nặng nề hơn, "Em là của anh, có phải hay không?"

Anh vẫn cứ nói câu này, giọng điệu ngày càng cứng rắn.

Cánh môi Trình Thư Nặc bị anh cắn đau, lưng dựa vào tường, trước người lại là lồng ngực nóng bỏng của người đàn ông, cô muốn chạy trốn, nhưng lại không còn đường lui, cô dùng sức đẩy Lâm Yến ra, nhưng lại chẳng có hiệu quả chút nào, ngược lại bởi vì cô chống cự, Lâm Yến càng dùng sức ôm lấy cô, ngón tay cũng ngày càng suồng sã với vào vạt áo cô.

Cơ thể cô ấm áp, lòng bàn tay Lâm Yến lại lạnh lẽo, hai loại nhiệt độ tiếp xúc, cả người Trình Thư Nặc không khỏi run rẩy, uốn éo muốn tránh tay anh.

Lâm Yến cũng đã đặt tay lên móc cài áo ngực của cô, ngón tay linh hoạt đẩy ra, giọng điệu anh vẫn lạnh lùng như trước, hơi thở phả vào cánh môi cô lại càng ngày càng nóng.

"Có nói không?"

Anh lạnh như băng đe doạ cô.

Trình Thư Nặc quả thực không thể hiểu được, cô còn chưa phản ứng lại thì trước ngực chợt thả lỏng, biết được Lâm Yến làm cái gì, cô nhìn anh với vẻ không thể tưởng tượng nổi, nhịn cả một đường, Lâm Yến vẫn luôn làm mặt lạnh, giờ phút này, hành động lại bừa bãi, cô hơi bực, "Rốt cuộc là anh bị sao vậy? Cái gì mà "em là của anh" chứ?"

Cô hơi buồn cười, "Hỏi loại câu này có ý nghĩa gì sao? Anh bao nhiêu tuổi rồi, sao mà càng sống càng thụt lùi thế?"

Trình Thư Nặc không hiểu lắm, lời âu yếm giữa cô và Lâm Yến ít đến đáng thương, cái kiểu câu hỏi mang tính duy tâm thế này, cũng thật sự không phải là phong cách của Lâm Yến.

Lâm Yến nghe cô nói xong, sắc mặt càng thêm tăm tối, đôi tay anh rút ra khỏi quần áo Trình Thư Nặc, ôm lấy gò má cô, ép cô nhìn về phía mình, lạnh như băng nói: "Nếu bây giờ anh cầu hôn em, em có đồng ý không?"

Đầu gối anh đặt giữa hai chân Trình Thư Nặc, vẫn vây đến mức cô không thể nhúc nhích.

"Anh muốn kết hôn với em, em có đồng ý không?"

Câu hỏi của Lâm Yến càng ngày càng quá trớn.

Hai người thậm chí còn không phải là người yêu, thì làm sao mà dẫn đến việc kết hôn được.

Trình Thư Nặc lắc đầu, trả lời đúng sự thật: "Kết hôn cái gì chứ? Chẳng lẽ anh còn không rõ tình huống của chúng ta đang như thế nào sao? Hôm nay rốt cuộc là anh bị làm sao vậy?"

Cô biết cảm xúc của Lâm Yến không ổn, dường như anh thực sự tức giận, cô không muốn cãi nhau với anh, nên duỗi tay ôm anh, "Rốt cuộc là sao thế? Anh nói cho em biết, rốt cuộc là anh đang giận chuyện gì vậy?"

Ai ngờ Lâm Yến căn bản không để ý tới sự nịnh bợ của cô, anh bẻ cái tay đang vòng trên hông mình của cô ra không chút khách sáo, sau đó xoay người đi nhanh về phía trước, Trình Thư Nặc lập tức ngẩn ra, cả người cô dựa vào ván cửa, đuổi theo bóng dáng Lâm Yến, ầm ĩ cả một đêm, cô cũng cảm thấy tủi thân.

Gần đây Lâm Yến quá ỷ lại vào cô, tối nay bỗng nhiên trở mặt, thái độ lạnh như băng, nhưng cái gì cũng cứ không nói, lòng cô siết chặt lại.

Lâm Yến đi về phía phòng ngủ, Trình Thư Nặc cúi đầu, duỗi tay ra sau lưng, cài lại dây áo ngực bị Lâm Yến cởi ra, cô sửa sang lại vạt áo xong, đang chuẩn bị đẩy cửa ra ngoài, thì phòng ngủ lại nhanh chóng truyền tới một loạt tiếng bước chân dồn dập.

Trình Thư Nặc chợt sửng sốt, Lâm Yến gần như là chạy về phía cô, Trình Thư Nặc giữ nguyên tư thế trước đó không nhúc nhích, trong nháy mắt, Lâm Yến đã đứng trước mặt cô, anh vẫn giống như lúc trước, mạnh mẽ tới gần cô.

Lâm Yến vẫn làm mặt lạnh như cũ.

Bởi vì Lâm Yến quay lại lần nữa, Trình Thư Nặc đã bớt đi mấy phần không vui, cô kéo tay áo anh, "Không giận nữa à?"

Lâm Yến không trả lời, vẻ mặt căng chặt, lòng bàn tay đang nắm chặt thứ gì đó, Trình Thư Nặc nhìn về phía tay phải anh, có chút tò mò, Lâm Yến chợt hạ quyết tâm nắm lấy cổ tay cô, trực tiếp nhét đồ trên tay mình vào trong tay Trình Thư Nặc.

Anh nói: "Anh mặc kệ em có bằng lòng hay không, nếu phải gả thì em cũng chỉ có thể gả cho anh, nếu như theo người khác, em cũng đừng hòng sống yên ổn, anh đưa em nhẫn, không quan tâm em có nhận hay không, tóm lại em là của anh, trừ khi anh chết.

"

Trình Thư Nặc nhìn chiếc hộp thiên nga màu xanh nhung trong lòng bàn tay, cô ngẩn ngơ, đầu óc cũng loạn cào cào, giống như cái TV kiểu cũ báo hỏng, tất cả đều là những bông tuyết sàn sạt.

Lâm Yến cũng rất căng thẳng, khuôn mặt anh lạnh lùng, ánh mắt lại nóng cháy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!