Khi Lâm Yến tắm xong quay về phòng ngủ, thì Trình Thư Nặc đã trùm chăn ngủ mất rồi.
Lâm Yến có chút bi thương, ngày đông anh vọt đi tắm nước lạnh mười phút mới miễn cưỡng dập được lửa, vất vả lắm mới xua đi được ý đồ xấu, nhưng khi anh bị đông lạnh đến run rẩy thì người khơi mào lại đang nằm trên giường "khò khò" ngủ mất.
Lâm Yến: "…"
Trình Thư Nặc đúng là chẳng quan tâm anh chút nào, không lo lắng anh sẽ cảm lạnh ư, nếu anh bị cảm thì hai người làm sao mà hôn môi đây, trong lòng Lâm Yến có hơi hụt hẫng, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến việc anh tiếp tục chung chăn chung gối với người trong lòng mình chút nào.
Anh đi tới mép giường, lại nằm xuống lần nữa, muốn kéo cái chăn của mình, kéo được một nửa lại cảm thấy bản thân cũng đã thảm thế này rồi, nếu lại còn chia hai cái chăn riêng nữa thì thật sự quá đáng thương, vì thế không chút khách sáo ném cái chăn mà mình đưa tới xuống sàn nhà, sau đó xốc cái chăn của Trình Thư Nặc lên chui vào.
Trình Thư Nặc ngủ rất sâu, không phát hiện hành động của anh ngay lập tức.
Lâm Yến lại được voi đòi tiên muốn tiến thêm một bước, anh vòng lấy eo Trình Thư Nặc, ôm cô từ phía sau, hai người ngực dán với lưng, anh mới cảm thấy thoả mãn không làm gì tiếp nữa.
Động tác của anh cố ý nhẹ nhàng, nhưng tiếng sột soạt vẫn khiến Trình Thư Nặc đang trong cơn mơ có phản ứng, cô đập cái tay bên hông, sau đó xoay người, Lâm Yến cho rằng Trình Thư Nặc không thích mình ôm, anh lẩm bẩm giải thích: "Chỉ ôm một chút thôi, không làm gì khác.
"
Trình Thư Nặc ngủ đến mức mơ màng, đâu còn có lòng quản anh muốn làm gì, cô tìm một tư thế thoải mái trong lòng Lâm Yến, gò má vùi vào lồng ngực ấm áp của người đàn ông, khẽ giọng lẩm bẩm: "Em mệt rồi, anh đừng quấy nữa.
"
Lâm Yến nào có muốn quấy cô, quấy cô rồi cuối cùng người chịu khổ cũng vẫn là chính mình, Trình Thư Nặc gối lên ngực anh, cánh tay đặt bên eo cô siết chặt, kéo người sát vào lòng hơn, anh nhắm mắt lại, nói bên tai cô rất nhẹ rất khẽ: "Ngủ ngon nhé.
"
Giọng anh dịu dàng, nhưng trả lời lại là cái đạp chân hung hăng vào đùi anh từ Trình Thư Nặc trong lúc ngủ mơ.
Lâm Yến: "…"
Tư thế ngủ của Trình Thư Nặc thật đúng là bá đạo mà.
…
Lúc Trình Thư Nặc tỉnh thì bên cạnh đã không còn ai, cũng không biết Lâm Yến đi từ lúc nào, cô không nhớ rõ, chờ vài phút, cô lấy đồng hồ trên tủ đầu giường lại nhìn, vừa mới qua 7 giờ, thời gian vẫn còn sớm.
Nhưng mà thật ra cô càng ngày càng làm giá, mở mắt ra nhìn thấy Lâm Yến không có đây, thế mà cô lại có hơi hụt hẫng, cái loại hụt hẫng này lên men dưới đáy lòng, rất nhanh biến thành buồn bực, người đàn ông đêm qua vẫn còn ngoan ngoãn nghe theo cô kia, phải đi cũng không nói với mình một tiếng, cô lập tức có hơi giận Lâm Yến, đây là còn chưa lên…giường đấy, nếu mà lên giường rồi, đoán chừng sẽ bị đánh cho hiện nguyên hình ngay lập tức, vậy nên ấy à, bất kể là đàn ông với tính cách gì, chờ đến khi lên giường đức hạnh đều xấu như nhau, nói thế nào thì hôm qua hai người cũng đã làm một nửa rồi mà.
Trình Thư Nặc mắng Lâm Yến một lần trong lòng, rồi mới xốc chăn lên đứng dậy, rửa mặt trong phòng tắm xong, lại trang điểm, chờ đến khi sửa sang xong, cô ra khỏi phòng ngủ, nhìn thời gian, cũng chỉ mới trôi qua nửa tiếng, vẫn còn thời gian làm bữa sáng.
Cô vừa định đi về phía phòng bếp thì nghe thấy tiếng mở cửa, Trình Thư Nặc đứng trong phòng khách không nhúc nhích, nhìn Lâm Yến đẩy cửa đi vào, đồ trên tay anh rất nhiều, tay phải kéo một cái vali nhỏ, tay trái xách theo một túi đồ ăn sáng mua ở chuỗi cửa hàng bán bữa sáng.
Trình Thư Nặc có hơi ngạc nhiên mừng rỡ, nhưng vẫn có hơi giận anh lén rời đi, nên cố ý nói chua chua: "Sao anh còn tới nữa? Không đi làm à? Đối tác bên văn phòng luật đúng là không giống với dân đi làm sáng chín chiều năm như bọn em nhỉ.
"
Lâm Yến không biết Trình Thư Nặc lại đang so đo cái gì, những anh nhường nhịn cô vô điều kiện, anh đi về phía phòng khách, đặt đống đồ lộn xộn trên tay xuống, rồi mới thong thả ung dung mở miệng: "Không khác gì cả, anh cũng đã chịu đựng không kể ngày đêm biết bao năm, bây giờ mới có thể thoải mái hơn một chút, chờ lát nữa cũng phải đến văn phòng luật.
"
Anh lấy bữa sáng trong túi ra, mở hộp đựng, lại nói: "Ăn sáng trước đi, ăn xong sẽ đưa em đi làm.
"
Trình Thư Nặc nhìn túi đồ ăn sáng trên bàn trà, có sữa đậu nành, bánh quẩy, còn có hai bông ngô và hai quả trứng gà, đều là thứ cô thích ăn, sự khó chịu của Trình Thư Nặc tan đi một chút, nhưng lại không muốn thể hiện vui vẻ quá, vì vậy chỉ bình thường "Ồ" một tiếng, rồi lại ngồi xuống sô pha, cầm sữa đậu nành lên uống một ngụm nhỏ.
Lâm Yến ngồi xuống cạnh cô, nhắc nhở: "Cẩn thận nóng.
"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!