Chương 40: Cả Ngày Nghĩ Làm Thế Nào Để Theo Đuổi Em

Trình Thư Nặc không quen, cô không quen với một Lâm Yến như vậy, sẽ lưu luyến ôm lấy cô từ phía sau, có chút trẻ con nói chuyện với cô.

Cô kinh ngạc, thất thố, cũng bất ngờ, hơn cả là chút rung động đang trỗi dậy từng cơn từng cơn nơi đáy lòng.

Trình Thư Nặc cũng mâu thuẫn, cô muốn tránh xa Lâm Yến một chút, cô muốn chán ghét anh, chán ghét anh, khi anh quay đầu thì nở nụ cười đẩy anh ra.

Nhưng cô không làm được, không chỉ không làm được, mà còn muốn đến gần anh, sẽ bởi vì những hành động thân mật thường xuyên của anh mà tim đập nhanh hơn, thậm chí càng thêm mong chờ.

Trình Thư Nặc không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận, cô không cách nào phủ nhận tình cảm bản thân dành cho Lâm Yến, nhưng cô sợ sao?

Cô sợ.

Sợ sẽ giống như trước, cô dùng hết sức khắc phục, lại hai bàn tay trắng, cô không chịu nổi giày vò.

Lâm Yến ôm cô, vẫn không buông tay, anh vùi mặt vào cần cổ cô, giống như con mèo meo meo cọ cô, lại khẽ gọi tên cô, hơi thở ấm áp dừng bên tai.

Trình Thư Nặc thả đồ trong tay xuống, kéo khăn lông qua lau vệt nước trên tay, nghĩ nghĩ, cô xoay lại.

Lâm Yến nhận ra hành động của Trình Thư Nặc, cánh tay hơi buông lỏng, rồi có hơi không muốn ngẩng đầu lên, Trình Thư Nặc đã đối mặt với anh, Lâm Yến liếc nhìn cô một cái rất thắm thiết, cho rằng cô không vui khi mình ôm, trong lòng thất vọng, nhưng giọng điệu lại mềm xuống lần nữa, "Thật xin lỗi, vừa rồi không nhịn được.

"

Trình Thư Nặc nhìn anh, im lặng không nói lời nào.

Vừa nãy khó kìm lòng nổi, bị Trình Thư Nặc nhìn như vậy, Lâm Yến bỗng nhận ra bản thân thất lễ, cũng tự trách mình mạo phạm, , nhanh chóng giải thích, "Sẽ không có lần sau, em đừng tức giận…"

Anh nói, có hơi hoảng loạn rút tay về, ngay tại một giây cuối cùng khi cánh tay anh sắp rời khỏi thì Trình Thư Nặc lại chủ động giơ tay vòng lấy eo anh.

Cánh tay Lâm Yến bỗng chốc cứng đờ, khó khăn đặt trên vòng eo cô, nhất thời quên cả hành động.

Trình Thư Nặc ôm eo anh, nhưng thật ra lại nở nụ cười nhạt với chính mình, cô nói: "Lâm Yến, em thừa nhận em vẫn còn thích anh, nhưng cũng không phủ nhận rằng, trước đây em chưa từng nghĩ tới muốn bên anh một lần nữa, em không tin tưởng, thật sự không.

So ra cũng kém trước kia, anh cũng phải nghĩ kĩ, em không thể giống như trước nữa, xem anh là tất cả, tính tình cũng dần thất thường hơn theo tuổi tác, em không thể dịu dàng quan tâm, tạm thời trong mắt cũng không thể chỉ có một mình anh.

"

Cô hơi dừng, vẫn ôm anh như cũ, "Chị Chu Duy nói không sai, Tống Diệc Dương bọn họ quả thật là bạn trai cũ của em, em sẽ không bởi vì anh để ý mà cắt đứt liên lạc với bọn họ, em cũng rất thích bọn họ.

"

Lâm Yến hơi rũ mi mắt, trong tầm nhìn, Trình Thư Nặc hơi ngửa đầu, nhìn anh không chớp mắt, giọng nói của cô dịu dàng, vẻ mặt lại hoàn toàn nghiêm túc.

Yết hầu Lâm Yến nhúc nhích, cánh tay anh di chuyển lên trên, ấn bả vai cô, cũng hỏi rất nghiêm túc: "Thích anh và thích bọn họ, là cùng một kiểu thích sao?"

Trình Thư Nặc có chút bất ngờ, thế mà Lâm Yến lại đi hỏi cái vấn đề nông cạn như này, cô kiên định lắc đầu với anh, "Không giống, bọn họ cũng sẽ không muốn tái hợp với em.

"

Đáy lòng Lâm Yến khẽ thở phào, ngón tay nơi đầu vai cô không nhịn được vuốt ve: "Phải nói thế nào đây…"

Vốn từ của anh bỗng có chút nghèo nàn, lời nói hoàn toàn bị ngăn trở.

Trình Thư Nặc đợi một hồi lâu, Lâm Yến cũng chưa nói gì, cô chọc chọc eo anh, trêu chọc nói: "Tài ăn nói của luật sư Lâm đúng là không ổn, anh muốn nói gì?"

Lâm Yến rất đứng đắn: "Anh muốn suy nghĩ trước đã.

"

"…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!