Thái độ của Tôn Ngộ với Lâm Yến vẫn luôn không được tốt, khuôn mặt cậu ta vô cảm nói xong thì không hề nể tình đẩy Lâm Yến về phía cửa.
Mấy người trong phòng cũng chưa từng ngờ được sự việc sẽ phát triển theo chiều hướng này.
Lâm Yến bị còng tay, áp giải ra ngoài, anh không nói gì, vẫn im lặng không lên tiếng, chưa đi được mấy bước thì lại nghiêng mắt nhìn Trình Thư Nặc ở phía sau, một cái liếc mắt này rất lạnh nhạt rất khẽ khàng, không thể nói rõ là cảm xúc gì, đó là vẻ ung dung thản nhiên* trước sau như một của anh.
(*) Nguyên văn convert là "vân đạm phong khinh" nghĩa là thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.
(Cre: vuonhoacuabachtra.
wordpress.
com)
Nhưng Trình Thư Nặc lại nhìn đến mức hãi hùng.
Những người khác đều đang ngẩn người, dù gì Trình Thư Nặc cũng phải nói, "Tôn Ngộ, đừng như vậy.
"
Cô nói xong, bước nhanh về phía trước, đi đến trước mặt Tôn Ngộ, cô nhìn Lâm Yến, rồi lại nói với Tôn Ngộ: "Anh ấy không phải loại người này.
"
Tôn Ngộ thấy Trình Thư Nặc chắn đường, bước chân cậu ta dừng lại, buồn cười hỏi: "Làm sao chị biết được anh ta có phải loại người này hay không? Nếu không phải tại anh ta, Hoàng Khải Bình sẽ để ý đến chị sao? Từ khi nào mà chị còn nói giúp anh ta vậy, may mà hôm nay chị không sao, lỡ như mà có chuyện bất trắc gì, chị có nghĩ tới hậu quả không?"
Trình Thư Nặc đã bình tĩnh lại, Lâm Yến không nói gì cả, Trình Thư Nặc đành phải nói: "Vừa rồi là Lâm Yến giúp tôi, vì giúp tôi nên anh ấy mới để cho Hoàng Khải Bình chạy mất.
"
Tôn Ngộ vẫn không nhượng bộ: "Chị và Hoàng Khải Bình không thù không oán, vì sao Hoàng Khải Bình lại theo dõi chị một tuần, còn theo tới tận làng du lịch.
Lại còn trùng hợp là Lâm Yến cũng ở đây?"
Cậu ta không cho phép phản bác, hỏi liên tiếp mấy vấn đề xong thì định vòng qua Trình Thư Nặc ra ngoài, Trình Thư Nặc lại chặn đường cậu ta lần nữa, duỗi tay với cậu, "Cả ngày hôm nay anh ấy phải ở bên cạnh tôi, nếu cậu muốn bắt thì bắt cả tôi luôn đi.
"
Giọng điệu Trình Thư Nặc kiên định, Tôn Ngộ sửng sốt, nhìn Trình Thư Nặc với vẻ phức tạp.
Cuối cùng Lâm Yến cũng mở miệng, đôi mắt đen của anh tối xuống, giọng khàn khàn, "Anh không sao, tối nay em cũng bị doạ rồi, nghỉ ngơi sớm chút đi.
" Anh dừng lại, rồi lại xoay người dặn dò Lâm Hủ: "Cháu ở cùng Thư Nặc, đừng để cô ấy ở một mình.
"
Trình Thư Nặc lại không để ý tới anh, tiếp tục nói với Tôn Ngộ: "Cậu có thành kiến với Lâm Yến.
"
Người ở hiện trường quá nhiều, Trình Thư Nặc không muốn trực tiếp nhắc đến vụ án của Tôn Chí Bình, đành phải ám chỉ một cách vòng vo.
Tôn Ngộ là người trong cuộc, ý của Trình Thư Nặc cũng rất rõ ràng, đầu tiên cậu ngẩn ra, không ngờ được Trình Thư Nặc biết, khi phản ứng lại thì hung tợn liếc Lâm Yến một cái, hỏi Trình Thư Nặc: "Anh ta đã nói gì sao? Chị đừng nghe anh ta nói linh tinh.
"
Trình Thư Nặc vẫn không nhượng bộ, nói nghiêm túc: "Cậu bình tĩnh chút đi, nếu cậu muốn bắt Hoàng Khải Bình thì bây giờ cậu không nên tốn thời gian với Lâm Yến, Tôn Ngộ, chắc là cậu biết rõ bây giờ phải làm gì nhất đúng không?"
Tôn Ngộ nhấp môi không nói, tầm mắt cố định trên khuôn mặt Trình Thư Nặc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!