Chương 34: Em Cảm Thấy Nếu Như Anh Không Có Cảm Giác Gì Với Em Thì Em Có Thể Ngủ Với Anh Sao

Trên hành lang sáng ngời, Trình Thư Nặc bị ép phải ngẩng đầu, nhìn Lâm Yến đang đến gần.

Nếu như lúc trước anh thay đổi cách hành động với ý muốn hùa theo mình.

Thì bây giờ cô đang đối mặt với một Lâm Yến chân chính, anh cứ nhìn cô như vậy, nhấp môi không nói lời nào, đôi mắt đen sâu không lường được, giống như những lần trước đây, ép cô không thở nổi.

Anh không tiếp tục cố ý nuông chiều cô nữa, ép cô nhìn thẳng vào quan hệ của hai người.

Trình Thư Nặc nương theo tư thế của Lâm Yến, không nhúc nhích, trái lại giọng nói cũng chẳng chút sợ hãi, "Vậy vì sao anh lại đồng ý ở bên tôi? Rõ ràng là anh không thích tôi, chỉ là vì tôi ngủ với anh, cho nên anh thương hại tôi sao?"

Vẻ mặt Lâm Yến không thay đổi, ánh mắt lạnh lùng, "Anh thương hại em? Em cảm thấy nếu như anh không có tình cảm với em thì em có thể ngủ với anh sao?"

Giọng nói của Lâm Yến bình tĩnh không một gợn sóng, anh hỏi xong, đáy lòng lại lạnh đi một nửa, khoảng cách giữa anh và Trình Thư Nặc cũng đã rất xa rồi, thế nhưng lại có thể khiến Trình Thư Nặc cảm thấy trước đây mình ở bên cô ấy là do đã ngủ với nhau.

Trình Thư Nặc không trả lời, Lâm Yến thả cái tay đang nắm cằm Trình Thư Nặc xuống, vô cảm nói: "Lúc đó em uống say, nhưng anh không có, từ đầu tới cuối anh đều biết mình đang làm cái gì, em có hiểu không?"

Sao Trình Thư Nặc có thể không hiểu, có lẽ là bốn năm trước Trình Thư Nặc sẽ không hiểu, nhưng ở bên Lâm Yến một năm, Lâm Yến vẫn luôn đối xử không tệ với cô, không phải là Lâm Yến không có chút tình cảm gì với cô, cô rất rõ ràng.

Cũng chính vì biết rõ, nên cô mới không buông bỏ được.

Cô yêu Lâm Yến, Lâm Yến cũng thích cô, cho dù không có được một phần nghìn của anh, Trình Thư Nặc cũng vẫn quyến luyến, chuyện tình cảm không thể nào cân đo đong đếm được, có được một phần nghìn của Lâm Yến thôi cô cũng đã thấy đủ rồi.

Hai mươi mấy năm qua của Trình Thư Nặc, nếu có thứ gì có thể khiến cô nhớ nhung cả đời, thì có lẽ chính là một năm ở bên cạnh Lâm Yến kia.

Thứ thực sự khiến cô gục ngã, chưa bao giờ là việc Lâm Yến không đủ thích cô, mà là cô quá yêu Lâm Yến, cô dùng phần tình yêu này, cố hết sức muốn sưởi ấm một người, nhưng lại phát hiện làm thế nào cũng không được, cái cảm giác bất lực và thất bại này, khiến cô gục ngã từng chút một.

Cô yêu Lâm Yến như vậy, nhưng dường như Lâm Yến lại không vui vẻ khi ở bên cô, anh vẫn đi sớm về muộn, vẫn sẽ đêm không về ngủ, có vô số lần đêm khuya cô chợt tỉnh, buồn ngủ nhìn Lâm Yến tỉnh táo ngẩn người, hoà lẫn vào màn đêm, tình yêu mà cô dành cho Lâm Yến, đã cắn ngược lại cô.

Cô không sưởi ấm được Lâm Yến, ở bên cô, anh cũng không vui, nhận thức này cuối cùng cũng khiến cô gục ngã hoàn toàn.

Nhưng Trình Thư Nặc vẫn không nỡ từ bỏ, cô vừa muốn buông tay nhưng cũng vừa luyến tiếc, cô muốn anh có thể sống tốt, thậm chí là nghĩ, cô không làm được, nhưng biết đâu người khác có thể làm được thì sao? Cô tự nói một ngàn lần với chính mình rằng muốn kết thúc mối quan hệ mà chỉ có mình cô đơn phương hưởng thụ này, hơn ai hết, cô hi vọng Lâm Yến có thể sống tốt, nếu mình không làm được, thì đổi một cô gái khác cô cũng sẽ vui vẻ đồng ý.

Nhưng cũng thật khó, cô tự cổ vũ tiếp thêm dũng khí một ngàn lần, nhưng cũng ngàn lần không làm được, mỗi một ánh mắt, một cái ôm, một nụ hôn của Lâm Yến, khiến cô không cách nào nói lời chia tay ra được.

Khi đó cô vẫn luôn cho rằng mình mà rời khỏi Lâm Yến thì sẽ không sống nổi, và cái tháng Lâm Yến đi công tác đó chính là bước ngoặt.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, Lâm Yến nhìn xuống cô từ trên cao, Trình Thư Nặc ngẩng đầu đối mặt với anh, "Vì sao lại chia tay ư? Bây giờ anh mới hỏi tôi? Không thấy nực cười sao?"

Lúc này đây Lâm Yến không tiếp tục lùi bước nữa, trình bày sự thật: "Em muốn chia tay, có thể có trăm ngàn lí do, anh không giữ được em, lúc ấy em quyết tâm muốn chia tay với anh.

"

Trình Thư Nặc không phủ nhận, nói thản nhiên: "Tôi vẫn luôn cho rằng mình không rời khỏi anh được, nhưng thật ra không phải.

"

Ánh mắt cô trở nên mờ mịt, "Vào cái tháng mà anh đi công tác ấy, bà ngoại tôi đã qua đời, từ nhỏ đến lớn tôi đều ở cùng với bà, tôi cảm thấy tôi cũng sẽ không rời khỏi bà ấy, nhưng phẫu thuật xong bà cũng không qua khỏi, chết trên bàn mổ, lúc bác sĩ nói cho tôi, tôi cho rằng tôi sẽ phát điên mất, khi đó tôi gọi cho anh mà không được, nhưng tôi không có….

Lúc đó gia đình mẹ tôi đang đi du lịch nước ngoài, một mình tôi lo liệu đám tang cho bà, từ những việc nhỏ như mặc áo khâm liệm gì cho đến những việc lớn như để tro cốt ở đâu…Một mình tôi gồng gánh tất cả, đến ngày thứ năm thì tiếp tục quay về Duy Á đi làm, lúc đó tôi liền nghĩ thông, chẳng có chuyện ai rời khỏi ai là không được cả, tôi cũng có thể rời khỏi anh.

"

Tuy giọng điệu Trình Thư Nặc không đến mức thương cảm, cô chỉ đang bình tĩnh kể lại, nhưng ánh mắt Lâm Yến lại bắt đầu thay đổi, anh chưa bao giờ biết thì ra còn có chuyện như vậy.

Quan hệ giữa Trình Thư Nặc và bà ngoại rất tốt, tuy rằng ngoài thời gian làm việc thì ở với anh, nhưng thứ sáu sẽ về nhà ở với bà cụ, đến thứ bảy lại quay về.

Anh đã lái xe đi đón Trình Thư Nặc rất nhiều lần, lần nào cô cũng sẽ kéo anh xuống xe, bà ngoại của Trình Thư Nặc rất thích anh, lần nào cũng đứng trước mặt anh, dùng lời sâu sắc dạy dỗ Trình Thư Nặc, Tiểu Nặc à không được cáu kỉnh, phải chung sống thật hoà thuận với Tiểu Yến đấy, cháu đừng có cậy cậu ấy hiền lành mà bắt nạt.

Trình Thư Nặc nghe xong thì sẽ giả vờ tức giận bảo bà ngoại bất công, sau đó thở phì phò chạy đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!