Chương 30: “lần Đầu Tiên Với Đàn Anh Lâm”

Hơi thở của Lâm Yến phả đến, kề sát hõm cổ cô, không phải là Trình Thư Nặc không hiểu sự ám chỉ trong lời nói của anh, Lâm Yến bảo cô ở lại, cho dù hai người không xảy ra chuyện gì thì quan hệ giữa cô và Lâm Yến cũng sẽ chỉ càng thêm rối loạn.

Cách tốt nhất bây giờ là đẩy anh ra, xoay người rời đi, vậy thì cô và Lâm Yến cũng sẽ thật sự dừng ở đây.

Lâm Yến đã đẩy cô dựa lên vách tường, nhiệt tình hôn bên tai cô, hơi thở của anh càng lúc càng nóng bỏng, nụ hôn cũng dần trở nên nặng nề, cánh tay Trình Thư Nặc rũ xuống hai bên người, cô không đẩy ra, cũng không đáp lại.

Thân thể lại không kìm lòng được run rẩy mềm nhũn, từ sau chuyện năm đó, cô không còn có quá nhiều cảm xúc đối với chuyện nam nữ nữa, thậm chí còn có chút bài xích, ban đầu có một năm cô từng thử chủ động, nhưng trước sau vẫn không vượt qua được điểm mấu chốt trong lòng, cuối cùng thì cũng chẳng sao cả, cho nên khi Hàn Thần Ngộ bảo cô đi gặp bác sĩ tâm lí thì làm sao cô cũng không thể dậy nổi hứng thú.

Nhưng Trình Thư Nặc lại không thể không thừa nhận, cô vẫn có phản ứng với Lâm Yến, Lâm Yến hôn cô, cho dù cô từ chối thứ tình cảm ấy, thì thân thể lại không thể khống chế mà đến gần anh, cái loại cảm giác linh hồn run lên đã lâu không xuất hiện này, khiến Trình Thư Nặc cảm thấy bản thân cũng có máu có thịt, tồn tại chân thật đến thế.

Đột nhiên Trình Thư Nặc có chút bực bội, những ham muốn tình ái bị khơi lên ấy khiến cô run rẩy, đồng thời cũng khiến cô cảm thấy nhục nhã vô liêm sỉ, nụ hôn của Lâm Yến lại trượt xuống một chút, cô muốn đẩy anh ra, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy không cần thiết.

Cô và Lâm Yến đã từng là người yêu, bây giờ lại đều độc thân, nếu cô chủ động đưa anh về, lại bảo anh cởi quần áo, cho dù lý do của cô chính đáng, nhưng ở một mức độ nào đó, thì sao lại không phải là một kiểu dung túng, hay nói cách khác, là một kiểu ám chỉ đây.

Cô và Lâm Yến đều sẽ không coi chuyện lên…giường là chuyện lớn gì, cô thầm nghĩ.

Nhưng hình như cũng không phải thế.

Trình Thư Nặc lại bị Lâm Yến đẩy lên ván cửa, đè lên, dường như là thấy cô không từ chối, đôi tay anh vuốt ve cách một lớp quần áo, động tác cũng trở nên táo bạo hơn, còn lòng dạ của Trình Thư Nặc thì lại hoàn toàn không đặt ở đây.

Cô nhớ tới ngày ấy khi hai người xác định quan hệ.

Lúc ấy cô đã theo đuổi Lâm Yến được hai năm, so với một năm đầu khi mới quen biết thì thái độ của Lâm Yến đã tốt hơn rất nhiều, cũng không còn lạnh băng như vậy nữa, thỉnh thoảng anh cũng sẽ trả lời tin nhắn của cô, khi gặp nhau cũng sẽ chủ động mời cô ăn cơm, hoặc là khi thấy đã hơn nửa đêm rồi mà cô vẫn còn ở dưới tầng văn phòng luật chờ anh thì sẽ lái xe đưa cô về nhà, rồi nghiêm trang dạy dỗ cô bảo lần sau đừng tới nữa.

Ngoại trừ lần đó ra, hai người vẫn không có tiến triển gì mang tính thực tế cả.

Lúc đó Trình Thư Nặc mới chỉ là thực tập sinh ở Duy Á, đi theo lãnh đạo ra ngoài xã giao, có một vài khách hàng giàu sang quyền quý nhưng lại thô thiển, ngoại trừ việc có tiền, thì trình độ văn hoá không cao, có thành kiến đối với công việc quan hệ công chúng, càng có nhiều thành kiến hơn đối với những cô gái làm về quan hệ công chúng, còn đối với những cô gái xinh đẹp làm về quan hệ xã hội thì càng là thành kiến trong thành kiến.

Trong phòng, khách hàng cười tủm tỉm rót rượu cho cô, cô đương nhiên không thể từ chối, nói chuyện hơn một tiếng, chuyện chính thì chẳng nói được bao nhiêu, chỉ lo uống rượu, tửu lượng của cô không cao, đối phương lại còn cố ý rót cho cô, khi Trình Thư Nặc phát hiện ra điều bất thường thì cái móng vuốt đầy dầu mỡ của đối phương đã sờ lên đùi cô.

Trình Thư Nặc tránh sang bên cạnh, cánh tay đối phương lại càng thêm quá đáng mà trượt lên trên, lúc đó cô không có kinh nghiệm gì, cho dù ghê tởm loại chuyển này, nhưng vẫn không dám nói gì, đành phải giả bộ không hiểu ánh mắt trắng trợn của đối phương, vội vàng đứng lên, lấy cớ đi vệ sinh.

Cô chạy ra ngoài ghế lô, vì là mùa hè nên cô mặc trang phục chuyên nghiệp, dưới người là váy, khi cô rửa tay xong đi ra thì cảm thấy trên đùi khó chịu, vừa đi vừa tự lừa mình dối người kéo váy, nhưng làm sao cô cũng không ngờ được tên đàn ông trung niên kia sẽ đuổi theo ra từ trong ghế lô, lúc ấy men rượu cũng hoàn toàn bốc lên, ý thức cũng bắt đầu tan rã, đối phương lại trở nên khách khách khí khí, nói cô uống nhiều quá rồi, tên đàn ông trung niên kia cũng không tiếp tục có hành động gì quá đáng, thậm chí còn khéo léo định đến đỡ cô, lễ phép nói, có thể đưa cô về.

Vốn Trình Thư Nặc đã uống quá nhiều, đối phương lại đột nhiên có ý tốt khiến cô không phân rõ được thật giả, cũng không cách nào chống cự được.

Cô bị động để gã đỡ đi, bị động để gã đưa tới cửa hội sở, khi cô gần như sắp bị đẩy lên xe thì đột nhiên nghe thấy tiếng mắng chửi của gã đàn ông trung niên, sau đó cô bỗng nhiên mất đi chỗ dựa, cả người lảo đảo, lúc sắp ngã xuống thì lại được người đỡ lên lần nữa.

Trình Thư Nặc mơ mơ màng màng mở to mắt nhìn anh ta, chờ đến khi nhìn rõ được người bên cạnh, cô bị doạ cho nhảy dựng, thậm chí ngay cả đang say cũng phải tỉnh táo được một chút, cô chết đứng nhắm mắt lại, rồi lại mở ra, chắc chắn bản thân không nhìn lầm, cô căng thẳng nấc một cái, "Đàn anh Lâm, sao…sao anh lại ở đây?"

Cô nói xong, gã đàn ông trung niên vừa mới bị đẩy ra tuy đang té trên đất, nhưng ánh mắt lại nhìn qua chỗ cô, Trình Thư Nặc nghĩ nghĩ, tuy rằng không rõ chuyện là làm sao, nhưng vẫn nghiêm túc nói: "Đàn anh, anh đánh người làm gì? Đánh người là không tốt, cảnh sát sẽ bắt anh đó."

Cô vừa nói vừa đi đến bên cạnh gã đàn ông trung niên, có lòng nhiệt tình định đến dìu gã ta, lại bị Lâm Yến trực tiếp tóm lấy cánh tay xách sang một bên, "Trình Thư Nặc, em là heo đấy à?"

Đó là lần đầu tiên Trình Thư Nặc nghe thấy Lâm Yến mắng chửi người, cô cũng không biết có chuyện gì, có thể là do uống say nên cũng dũng cảm hơn, nheo mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Yến, cô lập tức nghiêm trang mắng: "Nếu em là heo thì làm sao mà thích anh được? Chẳng lẽ đàn anh Lâm cũng là heo, em là heo cái, anh là heo đực, cho nên em mới thích anh đúng không hả?"

Có lẽ đã theo đuổi Lâm Yến quá lâu, bao nhiêu ấm ức trong lòng cô đều mượn rượu trút ra hết, cô mắng xong, đột nhiên bật khóc, vừa khóc vừa làm ầm ĩ, "Đàn anh Lâm, rốt cuộc anh muốn em phải làm sao hả? Anh lại không thích em, mắng em làm gì? Quản em làm gì? Anh đúng là có bệnh, em chính là heo, là heo nên mới thích anh lâu như thế, chẳng có chút ý nghĩa nào hết."

Rất nhiều chi tiết không nhớ rõ được.

Lúc ấy hình như cô đã nói rất nhiều, đều là lời mắng chửi người ta, hai năm đó cô luôn giả bộ ngoan ngoãn trước mặt Lâm Yến, lần đầu tiên vừa khóc lóc vừa mắng chửi, cuối cùng cô mắng hết, cũng khóc đến mệt rồi, không hiểu sao lại cứ thế bị Lâm Yến nhét vào trong xe, cũng không biết là bị anh đưa đi đâu, tóm lại chính là níu chặt lấy quần áo anh không buông, chỉ cần Lâm Yến bẻ tay cô ra là cô lập tức có thể bật khóc.

Ý thức mơ mơ màng màng, cũng đứt quãng, hỗn loạn và say đắm, hình như là cô cưỡng hôn Lâm Yến, rồi hình như là Lâm Yến ném cô lên sô pha…

Chờ đến khi cô hoàn toàn tỉnh táo lại thì lập tức phát hiện bản thân trần truồng nằm trên giường, càng đáng sợ hơn chính là, bên cạnh còn có Lâm Yến đang nằm, lúc ấy anh vẫn còn đang ngủ, dung nhan khi ngủ rất an tĩnh, hơi thở nhè nhẹ, thế mà vẫn đẹp trai đến rối tinh rối mù.

Còn Trình Thư Nặc thì lại sợ hãi tới mức trực tiếp ngồi bật dậy, liên tục nói mấy câu mắng chửi.

Cô ầm ĩ tạo ra tiếng động quá lớn, Lâm Yến cũng tỉnh, anh mở mắt ra, tầm mắt dừng trên mặt cô, có chút lười biếng hỏi: "Tỉnh rồi à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!