Chương 28: Va chạm

Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y

Trình Thư Nặc cũng không ngờ tới được ngay lúc này biến cố lại bất ngờ xảy ra, Lâm Yến loạng choạng ngã ra phía đường cái, chiếc ô tô lao nhanh đến, tiếng còi chói tai, còn có tiếng la hét phát ra giữa dòng người.

Cảnh tượng hỗn loạn, nơi nơi đều là âm thanh, Trình Thư Nặc cảm thấy thế giới của cô chợt tĩnh lại, thậm chí tiếng tim đập cũng ngưng bặt.

Cô bỗng nhớ tới sự cô đơn và sợ hãi khi tỉnh khỏi cơn mơ hồi sáng kia, trong đầu xuất hiện cảnh tượng trong giấc mơ, Lâm Yến máu thịt be bét bị nâng lên cán, vị bác sĩ trẻ tuổi lắc đầu với cô, và cả cái sự tuyệt vọng bị nỗi sợ bao phủ ấy.

Cô không muốn...

Mọi suy nghĩ chẳng qua chỉ là chuyện trong nháy mắt, Trình Thư Nặc đã lao về phía Lâm Yến, cô hướng ra đường cái, duỗi tay với Lâm Yến, "Lâm Yến!"

Tôn Ngộ hoàn toàn không ngờ được Trình Thư Nặc sẽ điên cuồng như vậy, lập tức lạnh giọng: "Trình Thư Nặc chị điên rồi hả!"

Cùng với lời nói của cậu ta chính là tiếng còi chói tai xen lẫn tiếng rít của lốp xe ma sát với mặt đất.

Lâm Yến vì bị đánh mà thất tha thất thểu lui về sau, chân rất vất vả mới miễn cưỡng đứng vững được thì khoé mắt lại liếc đến chiếc xe hơi màu đen lao tới từ phía sau, cả người anh nhanh chóng tránh sang bên trái, chân vừa mới bước ra thì nhìn thấy Trình Thư Nặc ở phía đối diện lao đến, ánh mắt anh lập tức thay đổi, vậy nên chậm mất nửa nhịp, cả người cứng đờ đứng tại chỗ quên mất phải làm cái gì.

Trình Thư Nặc duỗi tay với anh, như là muốn kéo anh vào bên trong, Lâm Yến không biết vì sao, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, thế mà anh lại cảm thấy cứ chết đi như vậy hình như cũng rất tốt.

Tiếng hét chói tai, tiếng còi, tiếng ma sát, tất cả hoà lẫn vào nhau...

Trình Thư Nặc đúng lúc tóm được góc áo Lâm Yến, đang định kéo người về phía mình thì đột nhiên có một lực lớn hơn ập về phía cô, Trình Thư Nặc không hiểu ra sao, đành phải ôm chặt lấy Lâm Yến theo bản năng.

Mọi giác quan trên người cô đều bị phóng đại lên, cô biết trong khoảnh khắc khi mình ôm chầm lấy Lâm Yến thì Lâm Yến lại dùng hết sức chống cự đẩy cô ra ngoài, lại trong vòng một giây, càng dùng nhều sức hơn ôm lấy cô.

Vì lực va chạm mạnh mà hai người lăn trên đất, theo sát đó là hai tiếng "Kít" lớn.

Cả trái tim của Trình Thư Nặc như bị nhấc lên tận cổ họng, tim đập như sấm, phía sau lưng bị đụng đau rát, khác với phản ứng của thân thể, tâm trạng cô lại bình tĩnh hơn bao giờ hết.

Hai người lăn ra rất xa, đụng phải thềm đá mới bị buộc phải dừng lại, cả người cô đều được Lâm Yến ôm vào lòng, ngoại trừ việc sau lưng bị trầy da thì không đau đớn gì, rồi lại nghe thấy rõ ràng tiếng rên rất nặng nề của người phía trước, Trình Thư Nặc hoảng loạn mở mắt ra, thấy vẻ mặt Lâm Yến đau đớn nhắm hai mắt, sắc mặt tái nhợt trong tích tắc.

Cô còn chưa kịp nói gì thì đã có người tức giận mắng: "Các người có bệnh hả? Bị mù hay là bị điên rồi? Mẹ nó ông đây gặp phải cái vận xui gì thế này! Bị đụng chết cũng đáng đời!"

Người đàn ông mắng rất hăng, Trình Thư Nặc chống người lên nhìn sang thì thấy chiếc ô tô nghiêng nghiêng va vào cái cây ở một bên, trên mặt đất có hai vệt bánh xe ma sát rất đậm, người ngồi hai bên cửa sổ chính phụ của chiếc xe chật vật ló đầu ra, mắng đến mức nước miếng văng tứ tung.

Cách bánh trái của ô tô một thước không xa, Tôn Ngộ đã chống cánh tay đứng dậy từ trên đất, thấy tầm mắt Trình Thư Nặc quay sang đây, cậu nhếch khoé miệng với cô, cho cô một ánh mắt trấn an.

Lòng Trình Thư Nặc nhẹ nhàng thở ra một hơi, vừa rồi nếu không phải Tôn Ngộ phản ứng nhanh, bản lĩnh tốt, lao về phía cô và Lâm Yến, mạnh mẽ đẩy người ra thì cô thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện đáng sợ gì.

Trình Thư Nặc nhúc nhích muốn đứng lên, bên eo lại bị một lực lớn hơn siết chặt, Trình Thư Nặc giật mình hoàn hồn, căng thẳng nhìn Lâm Yến dưới người, run giọng hỏi: "Anh không sao chứ?"

Lâm Yến đã mở mắt ra, đôi mắt anh cố định trên khuôn mặt Trình Thư Nặc, vẻ mặt không biện giải, mắt đen trầm lắng sâu xa, sức lực trên tay không những không buông lỏng mà ngược lại càng ôm càng chặt, Trình Thư Nặc bị anh ôm đến mức không động đậy nổi, đành phải bối rối nhìn xem trên người anh có chỗ nào bị thương không, lông mi chớp chớp, vẫn luôn truy hỏi: "Anh rốt cuộc có bị sao không thế? Đau chỗ nào?

Lâm Yến anh đừng có không nói gì cả..."

Trình Thư Nặc chỉ cảm thấy nghĩ mà sợ, vừa rồi chỉ suýt chút nữa thôi, chỉ suýt chút thôi, cô hoàn toàn không dám nghĩ tiếp nữa, lúc này nhìn thấy Lâm Yến vẹn toàn nằm dưới người cô, Trình Thư Nặc cảm thấy chính mình không khác tìm thấy đường sống trong chỗ chết mà bao.

Đôi tay của cô vẫn có thể động đậy được, vì thế không khỏi đưa tay lên vuốt ve gò má Lâm Yến, dùng loại thanh âm gần như là thành kính mà cảm thán, "May mà... may mà anh không sao..."

Cô vừa dứt lời, Lâm Yến lại đột nhiên dùng thêm sức nâng mặt cô lên, Trình Thư Nặc  sửng sốt, cánh môi lạnh lẽo của Lâm Yến đã dán lên, gần như là thô bạo hôn lấy cô.

Cả người Trình Thư Nặc cứng đờ tại chỗ.

Hai người nhếch nhác ngã xuống thềm đá, vừa rồi tình hình quá ầm ĩ, xung quanh có không ít thành phần tri thức dừng chân, vây quanh hiện trường tai nạn, chụm đầu ghé tai, thậm chí còn có người xem trò vui cầm di động quay video.

Trình Thư Nặc phản ứng lại, dùng sức đẩy người kia ra, "Lâm... Lâm Yến anh buông ra..."

Cô vừa chống vừa đẩy, Lâm Yến lại càng ôm cô chặt hơn, càng dùng sức hôn cô, động tác của anh vẫn thô bạo như cũ, hơi thở dồn dập, cánh môi lại lạnh lẽo, không hề có chút ấm áp nào, rồi lại mạnh mẽ như vậy, Trình Thư Nặc hoàn toàn không có sức chống đỡ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!