Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y
Hai người cùng đi vào thang máy, Lâm Yến đứng thẳng tắp, mắt nhìn về phía trước một cách nghiêm chỉnh, khuôn mặt ửng đỏ, nhưng nét mặt vẫn cứ ra vẻ nghiêm trang, cánh môi khẽ nhấp, ánh mắt lạnh lùng, thoạt nhìn cực kì nghiêm túc.
Ban đầu Trình Thư Nặc chẳng có hứng thú gì mấy đối với anh, nhưng hành động khác thường của Lâm Yến làm cô cảm thấy mới lạ, cô không thích Lâm Yến nhưng cũng không liên quan gì đến việc bản thân nhìn anh làm trò cười.
Cả người Lâm Yến căng chặt, Trình Thư Nặc dù bận vẫn ung dung quan sát anh, ánh mắt dừng trên gương mặt anh.
Cô không nói gì, Lâm Yến lại chủ động phá vỡ sự im lặng, nhả ra một chữ từ trong cổ họng, "Em..."
"Tôi làm sao?"
Khác với Lâm Yến đang cứng đờ người, giọng điệu của Trình Thư Nặc nhẹ nhàng, rõ ràng là tâm trạng không tệ.
Lâm Yến vẫn không nhìn cô, ho khan hai tiếng rồi mới mở miệng lần nữa: "Em... em có thể đừng nhìn anh như vậy không?"
Trình Thư Nặc nhướng mày, gian xảo nở nụ cười với anh: "Vì sao chứ? Tôi cảm thấy anh rất đẹp trai mà?"
Giọng nói của cô dí dỏm, cố ý trêu anh.
"... Khụ khụ." Lâm Yến liếc cô một cái rất nhẹ nhàng, tầm mắt đối diện với cô trong chốc lát rồi lại nhanh chóng dời đi, "Anh cảm thấy... kiểu lời nói này không hợp để nói ngay trước mặt đâu."
Anh hơi dừng, lại nói: "Người bình thường sẽ thấy ngượng ngùng."
Trình Thư Nặc thản nhiên "Ừm" một tiếng: "Vậy cho nên luật sư Lâm ngượng ngùng đó sao?"
Lâm Yến lại nhìn cô lần nữa qua khoé mắt, ánh mắt lại dời khỏi nhanh hơn, nghiêm mặt phủ nhận: "Anh không có."
Trình Thư Nặc gật gật đầu, Lâm Yến thấy cô không hề truy hỏi trong lòng mới nhẹ nhàng thở ra, ai ngờ Trình Thư Nặc lại cười, "Vậy rốt cuộc là luật sư Lâm đỏ mặt cái gì thế? Sẽ không phải thật sự là đang nghĩ đến phụ nữ đó chứ?"
Cô cố ý nâng cao âm cuối, "Nhưng mà ấy, rốt cuộc là nghĩ đến mức độ nào mặt mới đỏ được thành như này vậy?"
"Tiểu Nặc, anh không có, thật sự... thật sự không nghĩ..."
Lâm Yến nói xong, trên mặt lại có thêm chút kì quái, tai cũng có hơi nóng, nhưng vẫn giữ vững vẻ lịch sự đứng đắn như trước, Trình Thư Nặc vẫn luôn nhìn anh vẻ như cười như không, yết hầu Lâm Yến trượt lên trượt xuống, cảm thấy trong khoảng không gian khép kín này không chỉ không thở nổi mà ngay cả nhiệt độ cũng cao lên.
May mắn là thang máy đã nhanh chóng mở ra, Lâm Yến vội vã đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Trong thang máy bức bối quá, nóng thật đấy."
Trình Thư Nặc đi theo sau anh, thấy anh càng đi càng nhanh, khoé miệng lại xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt.
Cô thầm mắng trong lòng, thì ra núi băng nhiễm sắc chính là cái dạng này, thú vị thật đấy.
Xe của hai người vừa khéo đậu một trước một sau, khi Trình Thư Nặc kéo cửa xe ra, Lâm Yến đã ngồi trên xe, chờ cô lên xe, đang chuẩn bị khởi động động cơ, Lâm Yến lại đứng ở bên ngoài xe cô từ lúc nào, nhẹ nhàng gõ cửa sổ xe.
Trình Thư Nặc hơi ngây ra, tiếp đó kéo cửa sổ xe xuống, ngẩng đầu nhìn anh, "Lại sao vậy?"
Không để ý tầng đỏ ửng đáng ngờ trên mặt kia, Lâm Yến vẫn mang vẻ mặt đứng đắn như trước, giọng nói cũng không nghe ra được bệnh tật gì, vẫn là giọng điệu lạnh lạnh nhạt nhạt.
"Tối nay có rảnh không?"
"Muốn nói chuyện gì?"
Trình Thư Nặc nhìn thẳng vào anh, giữa cô và Lâm Yến cuối cùng vẫn không còn giống trước, sự thay đổi lớn nhất mà quãng thời gian ba năm qua mang lại cho cô chính là vào bất cứ lúc nào cũng có thể tỏ ra chuyên nghiệp, bao gồm cả lúc đối mặt với lâm Yến, nếu là Trình Thư Nặc của trước kia thì trong vòng một giây đã lập tức gật đầu với anh rồi.
Suy nghĩ của Lâm Yến rất nhạy bén, đương nhiên cũng có thể cảm giác được, nhưng sau khi nghẹn lời chốc lát thì vẫn tiếp tục nói: "Muốn mời em ăn bữa cơm."
Trình Thư Nặc áy náy lắc đầu với anh. "Vậy thì ngại quá, hình như không rảnh."
Ngược lại Lâm Yến vẫn chưa bỏ qua: "Khi nào thì rảnh?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!