Chương 26: Anh bấm eo cô, cắn lấy môi cô

Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y

Nhiệt độ ban đêm rất thấp, lòng Trình Thư Nặc không hiểu sao lại có chút cảm giác ấm áp đã lâu không thấy.

Từ trước tới nay cô chưa từng nghe Lâm Yến nói nhiều như vậy, anh không châm chọc mỉa mai, cũng không cố ý bêu xấu cô mà chỉ nói một cách nhẹ nhàng như vậy.

Anh hỏi có thích không?

Hoàn toàn không phải kiểu lời mà anh sẽ nói.

Cái kiểu dè dặt vì sợ bị từ chối, ánh mắt không giấu nổi sự mong chờ bé nhỏ, sao Trình Thư Nặc có thể không hiểu được đây?

Như một năm rồi lại một năm nào đó, cô đã theo đuổi Lâm Yến một năm, khi đó Lâm Yến đang học năm tư, rất ít khi ở trường, cũng hầu như không ở kí túc xá, cô đã quên mình đã nhận được tin nhắn như thế nào, cô ở dưới kí túc xá của anh, vừa đứng là đứng ba tiếng liền, Lâm Yến về rất muộn, nhìn thấy cô đứng ở cửa kí túc xá, không nói lời thừa thãi nào, xoay người đi ngay lập tức, Trình Thư Nặc vội vàng chạy đến chắn trước mặt anh.

Cả khuôn mặt cô đều bị đông cứng lại, vẻ tươi cười cũng có chút miễn cưỡng, khi nhìn thấy Lâm Yến thì thật sự rất vui vẻ, vội vã nhét quà mừng năm mới vào tay anh, "Đàn anh Lâm, tặng cho anh..."

Cô có hơi ngượng ngùng, Lâm Yến cúi đầu nhìn đồ trong tay, cô lại mong chờ nhìn anh, "Có thích không?"

Lúc ấy Lâm Yến trả lời cô như thế nào nhỉ?

Trình Thư Nặc nhớ tới, cô ném bó hoa vào trong lòng Lâm Yến, nói chẳng chút khách khí: "Không thích."

Lâm Yến: "..."

Lâm Yến có hơi xấu hổ, nhưng cuối cùng vẫn giữ thái độ đúng mực, vì thế nở nụ cười nhàn nhạt làm dịu bớt bầu không khí, "Sao em lại không thích hoa chứ, rõ là không thích người đưa hoa, cũng phải nể mặt hoa đừng từ chối anh chứ?"

Anh nhét hoa hồng vào tay Trình Thư Nặc lần nữa, lòng bàn tay không cẩn thận chạm vào mu bàn tay lạnh băng của cô, lại nhanh chóng nói: "Em mau đi lên đi, đừng để bị cảm."

Anh quan tâm dặn dò, Trình Thư Nặc còn chưa lên tiếng thì chính mình đã hắt xì một cái.

Trình Thư Nặc không biết vì sao Lâm Yến lại dày vò bản thân thành cái bộ dạng thảm thương như thế này, trên người chỉ mặc một cái áo sơ mi mỏng, mặt cũng không ổn lắm, cô không nói thêm gì nữa, "Anh nhanh về đi, cái này..." Cô nhìn xuống bó hoa trong tay, "Không có lần sau!"

Cô nói xong, vòng qua Lâm Yến đi về phía hàng hiên.

Lâm Yến xoay người nhìn bóng dáng cô, không hiểu sao lại thấy tâm trạng có chút nhẹ nhõm.

Khác hẳn với vẻ chật vật chạy trốn xuống dưới vừa rồi, anh nhớ tới cái cảm giác trái tim bị bóp chặt đến khó chịu đó, suýt chút nữa là anh đã xông lên, nhưng anh vẫn cố gắng tỉnh táo lại, sau đó hoảng loạn rời khỏi hiện trường.

Anh cần phải giao quyền lựa chọn cho Trình Thư Nặc, nhưng nào có ai biết, chỉ trong hơn mười phút ngắn ngủi đó anh đã trải qua bao nhiêu loại cảm xúc đâu?

Sự nóng nảy nơi đáy lòng ấy, cho dù là gió lạnh trong đêm tối cũng không thổi tan được.

Lồng ngực Lâm Yến thoáng chốc dâng lên một chuỗi kích động, vì thế trước khi ý thức tỉnh táo thì người đã không dằn lòng nổi đuổi theo.

Trình Thư Nặc vẫn đang chờ thang máy, nghe được tiếng bước chân dồn dập phía sau, khi xoay người thì nhìn thấy Lâm Yến không hiểu sao lại theo lên, Trình Thư Nặc mang vẻ mặt không hiểu nổi nhìn anh, "Sao anh vẫn còn chưa đi? Làm gì vậy?"

Thật ra Lâm Yến cũng không biết tại sao lại thế này, rất nhiều cảm xúc không phát tiết được, vì thế không nhịn nổi đuổi theo, chờ đến khi phản ứng lại thì mới cảm thấy bản thân thật hoang đường.

Anh có hơi không dám nhìn Trình Thư Nặc, hai tay ma sát, nói: "Anh đây... Anh đây phải về à?"

Trình Thư Nặc bình thản liếc anh một cái: "Nếu không thì sao? Anh lại không lái xe à? Lại muốn tôi tiễn sao?"

Lâm Yến nhanh chóng lắc đầu: "Anh chỉ là muốn nói chuyện với em một chút."

Trình Thư Nặc: "Vừa nãy anh đã nói rồi."

Lâm Yến: "Thế à?"

Trình Thư Nặc: "..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!