Chương 25: Lúc đó anh đã rất muốn gặp em

Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y.

Trình Thư Nặc rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Cô không ngờ sẽ nhìn thấy một Hàn Thần Ngộ như vậy, hồn bay phách lạc, nơi đáy mắt không còn sự bình tĩnh như ngày xưa, tha thiết nhìn cô như vậy.

Cô mở rộng cửa, muốn cho hắn vào nhà, "Vào đi."

Hàn Thần Ngộ lại lắc đầu, đứng ngoài cửa không nhúc nhích, hắn nói: "Thư Nặc, mình vẫn không nghĩ ra."

Trình Thư Nặc thấy hắn không chịu vào nhà, đành phải bước một bước đến gần hắn, hỏi: "Không nghĩ ra chuyện gì?"

Hàn Thần Ngộ nhìn Trình Thư Nặc, ánh mắt nóng rực, nhưng vẻ mặt lại đau đớn, "Rốt cuộc là đàn anh Lâm tốt chỗ nào? Vì sao bất kể mình có cố gắng như thế nào thì vẫn kém anh ta?"

Tiếng nói của hắn khàn khàn, bộ dáng lại hèn mọn.

Thật ra Trình Thư Nặc hoàn toàn hiểu rõ cảm giác của Hàn Thần Ngộ, Hàn Thần Ngộ lúc này đây, có khác gì cô của trước đây đâu.

Trình Thư Nặc nhìn vào mắt Hàn Thần Ngộ, "Thần Ngộ à cậu đừng tự chối bỏ bản thân như vậy, mình có cái gì đáng để cậu thích đâu? Mình và cậu đã có mười năm tình cảm, Thần Ngộ, cậu có thể hiểu được cậu quan trọng với mình bao nhiêu không?"

Hàn Thần Ngộ nhìn lại cô, lắc đầu: "Mình không hiểu nổi, nếu mình thật sự quan trọng với cậu đến thế, vì sao ngay cả một cơ hội cậu cũng chẳng chịu cho mình?"

Tiếng nói của hắn trở nên thấp hèn, "Ban ngày Dư Tề gọi điện cho mình, bảo là nó đã gây ra chuyện, có một người tên luật sư Lâm ở bên cạnh cậu, Thư Nặc, đàn anh Lâm đã trở về, nên ngay cả một cơ hội cuối cùng mình cũng không có."

Trình Thư Nặc nghe xong, trong lòng bất đắc dĩ, lại thật lòng giải thích: "Thần Ngộ, chuyện giữa cậu và mình không liên quan gì đến anh ta cả, hơn nữa duyên phận giữa mình và Lâm Yến đã cạn từ lâu, mình không hối hận vì trước đây đã thích anh ta, cũng không biết anh ta đang nghĩ gì, nhưng mình không có khả năng dính dáng gì với anh ta nữa."

Hàn Thần Ngộ nghe cô nói thế, chủ động bước lên trước một bước, do dự đã lâu, cánh tay đặt lên bả vai Trình Thư Nặc: "Nếu không thể với anh ta được nữa, thì Thư Nặc, cho mình một cơ hội được không?"

Cánh tay đặt trên vai Trình Thư Nặc của hắn run lên vì căng thẳng, "Mình không để bụng trong lòng cậu có ai, chuyện xảy ra lúc trước, mình cũng không để bụng..."

Trình Thư Nặc cũng thấy khó chịu bởi cái cảm giác hụt hẫng ở hắn, cô muốn gặp mặt Hàn Thần Ngộ, nhưng làm sao cũng không đoán được cuộc nói chuyện của hai người sẽ phát triển đến tình cảnh không cách nào kết thúc như này.

Cô phải làm sao để đáp lại sự chân thành của hắn đây?

Thật lâu sau, Trình Thư Nặc đành phải đi lên trước, nương theo tư thế của hắn, Trình Thư Nặc tới gần trong lòng hắn, duỗi tay ôm.

Hai người dán sát, thân thể Hàn Thần Ngộ cứng đờ.

Trình Thư Nặc đưa tay vòng lên eo hắn, bàn tay xoa tấm lưng dày rộng của người đàn ông, nhẹ nhàng vuốt ve.

Cô dịu dàng như thế, mềm mại như thế, trong lòng Hàn Thần Ngộ lại chỉ cảm thấy lo lắng, nhưng thân thể chủ động hơn so với ý thức, hắn đáp lại cái ôm của Trình Thư Nặc, cánh tay ôm chặt lấy cô, hắn cúi đầu vùi vào cổ của cô gái, lưu luyến mùi hương của cô, khẽ khàng hôn bên tai cô, đau khổ cầu xin, Thư Nặc à, cho mình một cơ hội được không?

Trình Thư Nặc bị hắn ôm rất chặt, có hơi không thở nổi, trước người là lồng ngực ấm áp của người đàn ông, khoảng cách giữa cô và Hàn Thần Ngộ nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn, nhưng vì sao đều là một cái ôm, cũng là da thịt dán sát, hô hấp cũng hoà vào nhau, nhưng tại sao cảm giác mà Hàn Thần Ngộ cho cô là sự an tâm, còn một người khác lại mang đến sự rung động đây?

Hàn Thần Ngộ không có ý định buông tay ra, cứ dùng sức mà ôm lấy cô như vậy, giống như muốn hoà tan cô vào thân thể, hô hấp nóng bỏng phả bên cổ bên tai cô, Trình Thư Nặc ôm lưng hắn, bàn tay nhẹ nhàng dừng trên tấm lưng dày rộng của người đàn ông, ở trong lòng hắn rất lâu rất lâu, cuối cùng mới mở miệng, cũng chỉ có một câu, Thần Ngộ à, thật xin lỗi.....

Vốn là Trình Thư Nặc muốn tiễn Hàn Thần Ngộ về, nhưng trong nháy mắt khi Hàn Thần Ngộ buông cô ra thì lập tức xoay người đi vào thang máy, lúc Trình Thư Nặc đóng cửa lại, hốc mắt cũng đỏ lên, cô cũng đã từng nghĩ, muốn thử bỏ qua cho bản thân mình, Hàn Thần Ngộ hiểu cô như vậy, lại là một người dịu dàng đến thế, nhưng nếu có thể như thế, thì ba năm trước hai người đã bên nhau rồi, chứ sao lại phải đợi đến bây giờ chứ?

Trong lòng Trình Thư Nặc phiền muộn nên không ngồi yên được, cô bắt đầu tổng dọn vệ sinh, thứ gì cần vứt thì vứt, sắp xếp phòng xong, xách túi rác xuống lầu.

Tiểu khu mà Trình Thư Nặc ở là nơi năm đó Hàn Thần Ngộ tìm giúp cô, lúc trước ở cùng bà ngoại tại căn nhà cũ, hai năm trước thì phải dỡ bỏ và di dời, Trình Thư Nặc dùng số tiền kia để mua căn phòng trước mắt này.

Tiểu khu này cũng gần nơi làm việc của cô, an ninh cũng tốt, giá cả cũng có thể chấp nhận được, sau này cô được thăng chức tăng lương, có dành dụm rồi mua xe, thêm vào đó lúc trước cũng là Hàn Thần Ngộ cùng cô đến cửa hàng 4S để mua xe.

Ban đêm gió lớn, khi Trình Thư Nặc xuống lầu thì không mặc áo khoác, cô thu cánh tay lại, vội vàng đi về phía hàng hiên, bước chân có hơi nhanh, khi đến chỗ bậc thang thì bước chân chợt dừng lại.

Cô không thể ngờ được, vì thế dùng mu bàn tay dụi dụi đôi mắt, lại ngước mắt nhìn lên lần nữa, hình ảnh trước mắt vẫn không thay đổi.

Lâm Yến tuỳ tiện ngồi ở bên phải bậc thang, bên cạnh người có đặt một bó hoa hồng, cánh hoa màu đỏ mượt mà rơi xuống chỗ tàn thuốc, ngón tay anh kẹp điếu thuốc, chậm rãi phả ra một vòng khói, sau đó nheo mắt, xuyên qua sương khói nhìn cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!