Chương 21: Lâm Yến thật sự hôn xuống, hai cánh môi đè lên

Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y

Hàn Thần Ngộ là một người dịu dàng, không chỉ vẻ ngoài mà cách đối nhân xử thế cũng vậy, có lẽ là tấm lòng của người làm bác sĩ, Trình Thư Nặc quen biết hắn nhiều năm như vậy, gần như chưa bao giờ thấy hắn nóng giận, nhất là đối với cô.

Chỉ có một lần duy nhất, là vào ba năm trước đây.

Hàn Thần Ngộ cực kì cáu, mắng cô không ngừng, rồi đá cửa rời đi.

Cô khóc tức tưởi, Hàn Thần Ngộ lại quay về, dịu dàng ôm lấy cô, thấp giọng dỗ dành bên tai.

Hắn nói, Thư Nặc à, đều đã là quá khứ rồi, đừng khóc, đừng khóc mà được không?

Trước cửa tiểu khu rộn ràng nhốn nháo, người qua lại dần dần đông lên.

Trình Thư Nặc không ngờ Hàn Thần Ngộ sẽ đột nhiên nhắc tới chuyện này, trong chớp mắt sắc mặt cô trở nên trắng bệch, lời nói ra cũng run rẩy: "Là mình... là mình có lỗi với cậu."

Hàn Thần Ngộ lắc đầu, "Cậu không có lỗi với mình." Tiếng nói của hắn càng thêm khàn, "Lúc ấy mình thật sự muốn cưới cậu, là mình không chịu nắm lấy cơ hội."

Hắn kín đáo nói, trên mặt Trình Thư Nặc lại hoàn toàn không còn vẻ tươi cười.

Ký ức ở góc tối tăm nhất của cô bị gợi lên, trong nháy mắt hốc mắt đỏ bừng, đuôi lông mi run rẩy, "Thần Ngộ, mình không đáng đâu."

Bình thường Hàn Thần Ngộ sẽ không chủ động nhắc lại những chuyện xưa cũ kia, hắn là người không nỡ để Trình Thư Nặc phải đau lòng hơn bất kì ai, nhớ tới cuộc gọi tối qua, Trình Thư Nặc lại không về cả một đêm, lần đầu tiên hắn đánh mất phong độ, không những không dừng lại đúng lúc, mà lại tiếp tục nói: "Không phải là không đáng, mà là trong lòng cậu chưa từng có mình."

"Cậu đổi nhiều bạn trai như vậy, còn chẳng phải vì khiến cho mình hết hi vọng sao?" Cậu nói không muốn liên luỵ đến mình, nhưng cậu có từng hỏi mình không? Cậu chưa từng, cho dù năm đó đàn anh Lâm khiến cậu đau lòng như vậy..."

Đầu Trình Thư Nặc ong ong, có mấy lời nói ra thì sẽ khó mà kết thúc được, cô muốn ngắt lời hắn, nhưng lại phát hiện cổ họng như nghẹn lại, khó mà mở miệng được.

Hàn Thần Ngộ khó khăn nói: "Trước đây, mình nói sẽ cưới cậu, rõ ràng cậu cũng đã đồng ý rồi, vì sao lại đối xử với mình như vậy chứ? Cậu có biết lúc cậu nói đồng ý, mình vui vẻ biết bao không? Dư Tề gọi mình là anh rể, cậu có biết mỗi lần mình nghe được thì chua xót bao nhiêu, cũng vui vẻ bao nhiêu không?"

Trình Thư Nặc khó chịu rơi nước mắt, "Thần Ngộ, đừng nói nữa..."

Hàn Thần Ngộ không ngủ nguyên một đêm, hốc mắt đã phiếm hồng, sắc mặt tái nhợt, "Đám trẻ Tô Hàng kia, đáy lòng lương thiện, cũng thật sự muốn tốt cho cậu, bọn cậu ở bên nhau mình cũng rất yên tâm, nhưng mà Thư Nặc à, thật sự không cần, không cần phải làm như thế đâu, mình không muốn nhìn, từ trước đến nay điều mình muốn chỉ là cậu có thể vui vẻ..."

Hắn nói xong lời cuối cùng thì cũng trở nên nghẹn ngào, hai mắt Trình Thư Nặc đã đẫm lệ mơ hồ, hắn lại vừa đau khổ vừa nhẹ nhõm, "Thật sự xin lỗi, vốn không nên khiến cậu khó chịu như vậy, nhưng mình thật sự đã kìm nén lâu lắm rồi, nếu không nói ra nữa thì mình sẽ điên mất."

Khi Hàn Thần Ngộ nói hết một chữ cuối cùng kia thì hắn không dám nhìn Trình Thư Nặc nữa, trực tiếp đứng dậy rời đi.

Trình Thư Nặc như bị đóng đinh tại chỗ, cô khó chịu che lại đôi mắt.

Rõ ràng mình đang ở trong đám đông, nhưng lại giống như bị vứt bỏ nơi trời băng đất tuyết, trên thế giới này người cô không muốn làm tổn thương nhất là Hàn Thần Ngộ, nhưng hết lần này tới lần khác cô lại làm hắn tổn thương nhiều nhất.....

Trình Thư Nặc không biết làm sao về được nhà, đôi mắt cô sưng húp, chóp mũi cũng đỏ ửng, thoạt nhìn giống như vừa bị đánh, khuôn mặt như mèo mướp, rất là nhếch nhác.

Trình Thư Nặc cởi quần áo, chầm chậm bước vào phòng tắm, mở nước, cả người bước vào, chờ nước nóng dâng lên.

Trong lòng cô đang rất buồn phiền.

Nước nóng cũng không thể cuốn trôi sự mỏi mệt.

Không biết ngâm bao lâu, nước cũng lạnh xuống, Trình Thư Nặc kéo một cái khăn tắm quấn quanh người, chân trần đi ra, cô đang chuẩn bị đun nước ở phòng bếp thì chuông cửa lại vang lên.

Trình Thư Nặc ngước mắt nhìn đồng hồ treo tường ở phòng khách, cũng sắp 11 giờ rồi.

Rất ít khi có ai tới nhà cô, ngay cả mẹ Trình cũng rất ít khi qua, tới nhiều nhất cũng chỉ có Hàn Thần Ngộ, nhưng buổi sáng đã ầm ĩ như vậy, Trình Thư Nặc cảm thấy Hàn Thần Ngộ sẽ không để ý đến cô.

Dường như cô chẳng thể giữ nổi ai cả, bạn bè cũng thế, người yêu cũng vậy.

Trình Thư Nặc thả ấm nước xuống, đi đến huyền quan, cô đang lơ đễnh và chán nản, không nhìn mắt mèo, cũng không thay quần áo, trực tiếp mở cửa bước ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!