Chương 2: Quần sắp rớt rồi, cô cũng chủ động quá rồi đó

Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S. Y

Tuy rằng là hôn môi, nhưng lại không có chút tình cảm nào, Trình Thư Nặc chỉ đơn giản là muốn khiêu khích.

Cô muốn xé rách cái bộ mặt dối trá của Lâm Yến, muốn nhìn anh rối loạn trận tuyến, nhưng cô vẫn đánh giá cao chính mình, cũng xem nhẹ Lâm Yến, cho dù cô náo loạn như thế, Lâm Yến cũng chỉ nhíu mày một chút, đáy mắt không có tý hoảng loạn nào.

Anh không từ chối, cũng không phối hợp.

Lâm Yến người này cho tới bây giờ chính là như thế, bạn sẽ tìm không ra tật xấu nào của anh, cùng nhìn không ra anh sẽ lo lắng vì chuyện gì, vì người nào, anh thanh thanh đạm đạm, bình tĩnh, cảm xúc dao động rất nhỏ.

Năm đó khi còn ở bên nhau, hai người họ rất ít trao đổi, Trình Thư Nặc vẫn nghĩ không ra, người như vậy trước đây vì sao lại đồng ý sự theo đuổi của cô.

Lúc này hai người dán rất gần, hơi thở giao thoa, môi lưỡi dây dưa, rõ ràng là một màn cực kì ướt át, Trình Tư Nặc lại cảm thấy ngu ngốc không chút thú vị, hàm răng cô khẽ mở, hung hăng cắn một cái lên cánh môi người đàn ông. Lâm Yến ăn đau, sắc mặt hơi đổi, bàn tay Trình Thư Nặc đang túm cà vạt nhanh chóng buông ra, cô liếm liếm khoé môi, không chút do dự đẩy Lâm Yến ra.

Đầu lưỡi Lâm Yến quét qua làm miệng vết thương vỡ ra, từ khoé miệng nếm được chút vị mặn, đáy mắt anh nổi lên bão táp, nửa nheo mắt nhìn Trình Thư Nặc ở trước mặt, đôi mắt người phụ nữ vừa đen vừa sáng, lông mi mảnh lại dài, hai má có màu phấn nhàn nhạt, cánh môi căng mọng sáng bóng, lời châm chọc sắp nói ra không hiểu sao lại ngừng lại.

Lòng bàn tay Trình Thư Nặc đè lên khoé môi, Lâm Yến yên lặng, cô lại đi trước một bước chế giễu: "Tôi nói ấy à... kỹ thuật hôn của anh vẫn tệ hại như ngày nào."

Âm cuối của cô kéo dài, khiêu khích nhìn anh.

Lâm Yến bị cô cắn đau, lạnh lùng liếc cô mấy lần, ánh mắt từ đôi mắt cái mũi của cô, lại từ từ lướt qua cái cằm nhọn, một đường xuống dưới là cái cổ trắng nõn, cô mặc trang phục công sở, bên trong là áo sơ mi trắng, hô hấp hơi dồn dập, ngực phập phồng lên xuống, nút áo màu trắng như bị kéo căng ra.

Trình Thư Nặc chú ý đến ánh mắt của Lâm Yến, nháy mắt từ ánh mắt anh nhìn lại, không chịu thua mà ưỡn ngực, Lâm Yến nhẹ nhướng mày, bình tĩnh nói: "Mấy năm nay cô cũng không trưởng thành hơn được bao nhiêu, ngược lại tính tình cũng lớn hơn không ít đấy."

Trình Thư Nặc: "...."

Trình Thư Nặc nghe ra được anh đang ý tại ngôn ngoại, bước chân dịch lên phía trước một chút, nhón chân thân mật mà dán lên khoé miệng Lâm Yến, lời nói ra không mang theo chút tình cảm nào: "Cũng hi vọng đại luật sư Lâm nỗ lực hơn, đừng có như trước kia lúc nào cũng chỉ biết đâm loạn..." Cô cố ý dừng một chút, lại ra vẻ ngoan ngoãn mà chớp mắt, rồi mới trêu chọc nói tiếp nửa câu sau, "Không phải người phụ nữ nào cũng tốt tính như tôi đâu."

Lâm Yến: "..."

Sự châm chọc trong lời nói của Trình Thư Nặc rất rõ ràng, thái dương Lâm Yến mạnh mẽ kéo căng, dường như có thể thấy được sự tức giận bao phủ ở đáy mắt.

Trong lòng Trình Thư Nặc lập tức dâng lên sự sảng khoái khi đùa giỡn người ta, khoé miệng cô nhếch lên, cười vô cùng sáng lạn, ánh mắt Lâm Yến nhìn cô gắt gao, cô đắc ý mà vén tóc, vòng qua người đàn ông mà đi ra khỏi nhà vệ sinh.....

Hai người một trước một sau bước vào phòng họp.

Mọi người trong phòng họp đang nói chuyện với nhau, nghe thấy tiếng động truyền đến từ cửa, lại nhao nhao ngẩng đầu, thấy Trình Thư Nặc khoan thai bước vào, áo sơ mi có nếp uốn, khuôn mặt trang điểm tinh tế ban đầu bây giờ sắc môi lại nhạt đi phân nửa.

Bọn họ không nghĩ đến nguyên nhân, ngay sau đó Lâm Yến lại xuất hiện trong tâm mắt, người đàn ông vẫn mặc tây trang đi giày da như cũ, nhưng khuôn mặt lại lạnh lùng, giữa mày hờ hững, trên khoé miệng lại in một nửa dấu son môi, vốn là bộ dạng đứng đắn bây giờ lại có thêm một chút ý vị không rõ.

Ánh mắt mọi người ái muội, môi mấp máy lại không biết mở miệng thế nào, không thể trách bọn họ nhiều chuyện, mùi gian tình trong không khí thật sự quá nồng đậm.

Đương sự lại như không có gì mà kéo ghế dựa ra ngồi xuống, luật sư Vương ngồi bên tay phải Lâm Yến thật sự không nhìn tiếp được nữa, anh chỉ chỉ khoé miệng, ánh mắt ám chỉ.

Thấy thế, Lâm Yến rất tự nhiên mà nâng tay đè lên khoé môi dưới, bụng ngón tay in một dấu đỏ, anh thong thả ung dung mà chà đi vết son môi còn lại trên khoé miệng, thanh thanh đạm đạm nói: "Chỉ là bạn bè mà thôi."

Anh thẳng thắn giải thích, mí mắt hơi nâng lên nhìn Trình Thư Nặc ở đối diện, như cười như không lại nói: "Tôi và Trình tiểu thư không thân thiết lắm."

Nghe vậy, Trình Thư Nặc cũng không bất ngờ, bình tĩnh cười cười, trực tiếp hơn cả anh, "Mọi người đừng hiểu lầm, tôi đã có bạn trai."

Lâm Yến: "..."

Mọi người: "..."

Cuộc thảo luận sau đó hết sức thuận lời, hội nghị kết thúc sớm, Trình Thư Nặc khách khí nói vài câu với Lâm Yến, Lâm Yến cũng khéo léo, sau đó mang đoàn đội rời đi.

Người ở văn phòng Lệ Hành chân trước vừa đi, Thẩm Gia Vi liền sáp lại gần, "Chuyện là như thế nào vậy?"

Trình Thư Nặc giả bộ nghe không hiểu, cúi đầu sửa soạn lại tài liệu trên bàn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!