Chương 13: Tôi thay thế nó

Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S. Y

Hoạt động khai mạc của Studios Dịch Hạo thực hiện rất thành công, số liệu mọi mặt rất được, hạng mục hoạt động trong tay kết thúc, không khí trong tổ sôi nổi hơn hẳn, trên tay bọn họ còn phải gánh vụ việc của Sáng Thế, còn lại là một vài khách hàng thường ngày, nội dung làm việc tương đối vặt vãnh.

Vài người tụ lại một chỗ tán gẫu, Trình Thư Nặc cũng tranh thủ lúc rảnh rỗi, nhớ tới tin nhắn trong nhóm ngày hôm qua, cô muốn tìm Tống Diệc Dương hỏi một chút, chuyện Lâm Yến muốn vào nhóm cuối cùng là sao, còn chưa chờ cô click mở khung thoại thì liền nhận được tin nhắn từ văn phòng Lệ Hành, vụ việc của Sáng Thế cuối cùng cũng có tiến triển, cần hẹn thời gian để kết thúc công việc.

Việc thu mua không phải là chuyện nhỏ, Trình Thư Nặc không ngờ hiệu suất của Lệ Hành lại nhanh như vậy.

Gần giờ tan tầm, lại nhận được cuộc gọi từ Sáng Thế, tuần tới sẽ có kết quả điều tra sự cố lần trước, đến lúc đó mỗi bên đều cần phải phối hợp.

Ban ngày quá nhàn rỗi, bây giờ đoàn người lại bận rộn hẳn.

Cách một ngày, tại văn phòng Lệ Hành.

Lúc Trình Thư Nặc đến, luật sư Vương là người dẫn bọn họ đến phòng họp, đi qua chỗ làm việc, Trình Thư Nặc nhìn thấy Lâm Hủ, cậu ta đang gọi điện thoại, tinh thần hăng hái nói: "Thẩm phán Chương à, cháu biết mấy chú đang vội, nhưng bên đương sự của cháu cũng lo lắng lắm, chính là việc cưỡng chế chấp hành án lần trước..."

Khi cậu ta nói chuyện, bỗng nhìn đến cô, "bá" một tiếng đứng lên: "Chị? Sao chị lại ở đây?"

Hành động quá lớn, ghế dựa phía sau bị đổ, Lâm Hủ rất kích động, "Tới gặp tôi hả? Không thể chờ được mà tìm đến văn phòng luật sao? Chị, chị nhớ tôi như thế à?"

Trình Thư Nặc sửng sốt, đột nhiên có chút muốn cười, Lâm Hủ lại cực kì chờ mong mà nhìn cô, Trình Thư Nặc không biết phải nói gì, luật sư Vương đã nhắc nhở trước một bước: "Tiểu Hủ, điện thoại."

Lâm Hủ bỗng phản ứng lại, vội vàng nói vào ống nghe, "Thẩm phán Chương à thật xin lỗi, cháu đang nghe đây, cháu cũng nhớ chú muốn chết, ha ha ha ha, vừa rồi nói đến chỗ nào rồi nhỉ..."

Trình Thư Nặc cảm thấy Lâm Hủ thật sự đáng yêu, nhưng cả nhóm người đang có việc, cô đành phải rời đi trước.

Đi vào phòng họp, ba người bên Duy Á ngồi xuống.

Luật sư Vương tỏ ý xin lỗi mà nói: "Luật sư Lâm có chút việc gấp, chờ mười phút nữa sẽ lập tức qua."

Anh ta và Trình Thư Nặc rất quen thuộc, cũng không khách sáo quá, "Việc của Lâm Yến rất nhiều, vụ việc của Sáng Thế thực ra anh ấy không cần phải phụ trách."

Thực ra Trình Thư Nặc rất rõ điểm này, Lâm Yến chủ yếu là đảm nhiệm mấy vụ biện hộ, quả thật chuyện thu mua không phải lĩnh vực anh phụ trách, nhưng người tài thì thường nhiều việc, có lẽ Lâm Yến là muốn như vậy.

Cô không nghĩ tiếp nữa.

Cuộc họp thiếu người chủ trì, cả đám người không có việc gì để làm.

Luật sư Vương ngồi đối diện với Trình Thư Nặc, người quen gặp nhau nên anh ta nói có chút nhiều, "Làm việc ở chỗ này của bọn tôi, chuyện li kì gì cũng gặp, như mấy ngày trước, vụ án trước kia luật sư Lâm phụ trách, đương sự trong lúc đang bị giam giữ thì chạy trốn, nghĩ lại còn thấy không tưởng tượng nổi."

Trình Thư Nặc nghe thấy, lòng hơi trầm xuống, Thẩm Gia Vi đã tò mò hỏi: "Đương sự nào vậy?"

Luật sư Vương thần thần bí bí mà nói, "Tội phạm giết người, tin tức đều đã bị ép xuống."

Thẩm Gia Vi căng thẳng mà truy hỏi: "Doạ người như vậy, luật sư Lâm có sao không?"

Luật sư Vương lắc đầu, "Không sao, bây giờ là xã hội pháp trị (cai trị bằng pháp luật), hơn nữa, luật sư Lâm là luật sư biện hộ cho hắn ta, không phải đối địch với hắn.

Tính cách Thẩm Gia Vi rất thẳng thắn, "Sao luật sư Lâm lại biện hộ cho tội phạm giết người chứ..."

Cô còn chưa nói xong, Trình Thư Nặc đã dùng khuỷu tay huých cô, Thẩm Gia Vi lập tức ngậm miệng, ý thức được bản thân nói không lựa lời, cô ấy hơi xấu hổ mà cúi đầu, không nói gì nữa.

Mắt Trình Thư Nặc nhìn đồng hồ, cô đúng lúc chuyển đề tài, "Đại khái còn bao lâu vậy?"

Luật sư Vương vẫn ngượng ngùng, "Rất nhanh thôi, thật sự ngại quá."

Trình Thư Nặc cười, lễ phép nói: "Vậy tôi đây ra ngoài một chút."

Cô nói xong, đẩy ghế dựa ra đứng dậy, bước chân có chút lảo đảo, Trần Mặc nhìn thấy, không hiểu nói: "Chân của cô vẫn chưa lành, đi giày cao như vậy làm gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!