Chương 12: (Vô Đề)

"Đại minh tinh, chịu phạt ba ly nhanh nào!"

Giang Úc Bạch mỉm cười ngồi xuống cạnh tôi, nhấc ly rượ. u hoa quả lên.

"Tôi còn phải lái xe, để Thanh Lê uống giúp đi."

Thật không ngờ được, cả căn phòng gần như nổ tung.

"Trời ơi, ngọt ngào quá. Đây là tình yêu của các học bá sao?"

"Chà, chỉ có người nhà mới được phép uống thay sao?"

Ba ly rượ. u nhanh chóng sưởi ấm dạ dày tôi.

Thần trí tôi cũng theo đó trở nên mơ hồ. Kiểu như nhìn qua thì vẫn rất tỉnh táo, thực chất bên trong đã bị rượ. u làm cho choáng váng mơ màng. 

Buổi họp lớp kết thúc, Giang Úc Bạch đứng dậy thanh toán. Quay lại thấy chỉ còn mỗi tôi vẫn ngồi ì trên ghế. 

"Thanh Lê, em đang làm gì đó?"

Mùi hương của anh khiến tôi mê mẩn.

Tôi mơ màng đáp lời.

"Ngủ. Một lát nữa là sẽ tỉnh táo ngay thôi, anh đừng lo."

Giang Úc Bạch lại gần, cúi đầu nhìn tôi.

" Em say rồi à?"

"KHÔNG."

Sau đó tôi được anh đưa về.

"Ồ ... chúng ta đã lên máy bay rồi phải không? Tôi có thể tự đi được."

"Còn đang trên máy bay, em muốn đi đâu?"

"Tới phòng anh đó."

Staff tốt bụng nhắc nhở:

"Cô ấy cần được chăm sóc, nếu không cô ấy sẽ nôn và đổ bệnh mất."

Giang Úc Bạch trầm mặc. Một lát sau, anh che ống kính lại và nói.

"Thật ngại quá, không thể tiếp tục quay được."

Đội ngũ quay phim đầu hiện đầy dấu chấm hỏi: "Sao bỗng nhiên không cho xem tiếp vậy?"

Giang Úc Bạch đưa tôi về phòng nghỉ ở khách sạn, thả tôi nằm trên giường.

Khi anh thay đồ xong, quay lại thì thấy tôi đang nằm sấp, úp mặt vào gối.

Giang Úc Bạch túm lấy gáy tôi.

"Thanh Lê, tôi vừa rời mắt một lát, em có thể làm cho tôi bớt lo lắng được không?"

Tôi tựa người vào anh, tay ôm gối, mắt ầng ậng nước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!