Edit: Sa
Giọng của Lâm Tâm Tâm đau thương quá lố, biểu hiện tuyệt vọng cũng quá lố làm cậu nhân viên phục vụ điển trai dẫn Ngôn Sơ Âm đi vào nén cười suýt nghẹn.
Ngôn Sơ Âm vội vàng quay đầu tỏ ý với trai đẹp là cô không cần phục vụ, sau đó đóng cửa lại, xoay người nhìn bạn bằng vẻ mặt bất lực: "Nửa năm qua tao nghe không biết bao nhiêu cuộc gọi mà không màng giờ giấc của mày, hôm nay mới sáng sớm đã bị mày dựng dậy, bạn bè bao năm mà mày làm vậy đó hả?"
"Trong lúc tao mập như cái bánh ú thì mày lại biến thành cây gậy, giữa chúng ta còn cái gọi là tình cảm ư? Chia tay, phải chia tay!" Lâm Tâm Tâm vẫn cực kỳ bi thương.
"Lúc mày đang hưởng thụ cuộc sống của chủ nghĩa tư bản, khoái trá tích mỡ thì có nghĩ đến cuộc đời nước sôi lửa bỏng của tao ở quê nhà không?" Ngôn Sơ Âm xách túi đi tới ngồi xuống bên cạnh Lâm Tâm Tâm, tự rót cho mình ly trà nóng.
"Nước sôi lửa bỏng? Phong sinh thủy khởi(1) thì có." Lâm Tâm Tâm nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ, "Cách nửa đại dương cũng nghe được tin của mày và tiểu thịt tươi, mày lớn ngần này mà chưa có scandal oanh liệt vậy luôn á."
(1) Phong sinh thủy khởi: có nghĩa là mọi việc đều cực kỳ thuận lợi.
Advertisement / Quảng cáo
"Coi như là dấu ấn tuổi trẻ đi."
Lâm Tâm Tâm không quan tâm tới tiểu thịt tươi lắm, nói vài câu, cô ấy lại chuyển chủ đề về Ngôn Sơ Âm, cô nàng nén bi thương nhìn bạn mình một lượt từ trên xuống: "Em nói nè chị hai, chị chơi thuốc hay có khuynh hướng tự ngược đãi vậy? Cái bộ y như cây tăm nhang mà còn đòi giảm cân. Chị định để hội mũm mĩm chúng em sống sao?"
"Tao có muốn giảm cân đâu." Ngôn Sơ Âm không ngần ngại kéo thêm thù hận, tuy cô nói là muốn giảm cân nhưng cô cao gần một mét bảy mươi, nặng hơn một trăm cân một tí thì cũng được coi là cân đối, tuy lên hình sẽ bị mập hơn mười cân nhưng trông cô vẫn thon thả, "Dạo này bận quá nên bị sút cân."
"Mày có gì khó nghĩ à?" Lâm Tâm Tâm ngạc nhiên, "Lúc chọn con đường này, mày đã nói gì với chị?"
Ngôn Sơ Âm phớt lờ giọng điệu của cô nàng, thản nhiên nói: "Nghề này kiếm tiền nhanh, ráng vất vả mười năm thì nửa đời sau chẳng lo nghèo túng."
Lâm Tâm Tâm gật đầu, tiếp tục chòng ghẹo: "Tao thấy bây giờ mày đã là tiểu phú bà rồi, ăn mặc nửa đời sau chẳng có gì phải lo nghĩ, sao không về nhà ngồi ăn chờ chết mà lại cố gắng phấn đấu thế?"
Ngôn Sơ Âm không thể nói cho cô ấy biết về kết cục thê thảm của mình. Đối diện với nam nữ chính, chút tiền hiện tại của cô chỉ là hạt bụi, không kiếm thêm tiền khiến cô không an tâm. Ngôn Sơ Âm tỏ ra bí hiểm: "Thân bất do kỷ(2)."
"Ha ha, thân bất do kỷ?" Lâm Tâm Tâm cười to, "Mày đi đóng phim được đó."
(2) Thân bất do kỷ: nghĩa là có những việc mà bản thân không thể tự quyết định.
Ngôn Sơ Âm nhún vai, cô biết bạn mình sẽ không tin mà.
"Nếu biết cuối cùng mày thông suốt, giáo sư Lâm hẳn sẽ vui lắm, dù cho chí hướng của mày hoàn toàn khác với con đường mà thầy hy vọng."
Nghe đến giáo sư Lâm, Ngôn Sơ Âm nhăn mặt. Thấy thế, Lâm Tâm Tâm càng lấn tới, "Không biết bây giờ giáo sư Lâm còn dạy ở trường không ha? Tụi mình có nên đi thăm thầy không?"
"Giáo sư Lâm đâu có dạy mày, sao mày phải về thăm thầy?"
"Tao ngưỡng mộ thầy không được hả?" Lâm Tâm Tâm cười toe toét, "Nghe nói tới tận bây giờ thầy vẫn còn tức mày đó. Hôm nọ có buổi hội thảo, thầy lại lấy trò cưng ra làm ví dụ cho việc chuyển ngành. Thầy phê bình không chút thương xót, bảo không có chí cầu tiến, có thiên phú mà không biết vận dụng, khi không tiến vào showbiz loạn lạc, mãi mà chẳng tạo ra được danh tiếng gì… Bây giờ đám sinh viên vẫn còn đang dò hỏi vị trò cưng chuyển ngành đó là ai mà."
Ngôn Sơ Âm méo miệng, "Không phải chứ, ông già còn ghim thù tới tận bây giờ à?"
"Chắc do mày là đứa duy nhất từ chối yêu cầu thi nghiên cứu sinh trong đám học trò của thầy chăng?"
Ngôn Sơ Âm nhớ lại thời đại học, vì học chương trình cấp ba thêm một lần nữa nên cô vô tình đạt thủ khoa đầu vào trường đại học, lúc đó cô rất vui sướng vì được học theo chuyên ngành mình thích.
Là thủ khoa đầu vào nên tuy nhân tài như nước nhưng cuộc sống của Ngôn Sơ Âm vẫn rất trôi chảy. Bởi vì khác thời đại nên kiến thức của cô có phần vượt trội, do đó đã được vị giáo sư già đức cao vọng trọng đào tạo thành thiên tài, thầy dốc toàn bộ sức lực đào tạo cô, còn cho cô tham gia các dự án nghiên cứu của ông, mang theo niềm hy vọng sau khi tốt nghiệp đại học, cô sẽ thi nghiên cứu sinh, chú tâm học hết bản lĩnh của ông.
Advertisement / Quảng cáo
Ngôn Sơ Âm học chuyên ngành thiết kế kiến trúc. Mười năm trước, ngành này không "tầm thường" như bây giờ, lúc cô học đại học, thiết kế kiến trúc là ngành rất có tương lai, giáo sư Lâm lại là người có danh tiếng trong ngành, các dự án chen nhau tới tay thầy. Ngôn Sơ Âm là người thực dụng, cô rất thích ngành này, lại có khả năng giảng dạy, quan trọng là kiếm được nhiều tiền nên cô cũng mong sẽ đi theo con đường sư phạm, ngờ đâu trước khi tốt nghiệp, cô lại gặp cơ hội hiếm có.
Cả hai đời đều là học sinh, Ngôn Sơ Âm chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ lăn lộn trong giới giải trí.
Từ nhỏ cô đã rất đẹp, đó là điều không có gì để bàn cãi. Ngôn Sơ Âm có cơ hội trở thành MC là vì có một tấm hình thời sinh viên của cô được tung lên mạng, sau đó được cộng đồng mạng đặt cho biệt danh mỹ miều là "Hoa khôi giảng đường".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!