Chương 163: Bụi Trần Lắng Đọng

Edit: Sa Ngôn Sơ Âm và Mộc Phỉ lẳng lặng nhìn nhau, khi không khí sắp rơi vào lúng túng thì Ninh Sâm chủ động đề nghị đưa ông bà Ngôn đi dạo để hai cô gái có không gian riêng tư.

Anh biết có một số việc cần phải nói rõ.

Chẳng qua sự chu đáo của Ninh Sâm lại khiến Ngôn Sơ Âm và Mộc Phỉ càng lúng túng hơn.

Rất hiển nhiên, người cần nói chuyện là Mộc Phỉ chứ không phải là Ngôn Sơ Âm, Ngôn Sơ Âm thấy mình không có gì cần nói với nữ chính cả.

Mà Mộc Phỉ cũng lạ, trước mặt người khác, cô ấy còn tỏ ra thoải mái chào hỏi Ngôn Sơ Âm nhưng khi chỉ còn hai người họ, Mộc Phỉ lại đột ngột đổi phong cách, khi không chơi trò "nắm chặt tay nhau, mắt ướt nhạt nhòa, chẳng nói một câu".

Thôi được rồi, nói hơi quá, Mộc Phỉ không diễn tới mức đó, chẳng qua cô ấy nhìn chằm chằm Ngôn Sơ Âm bằng ánh mắt cực kỳ phức tạp.

"Nếu không có chuyện gì thì tôi đi đây." Ngôn Sơ Âm lên tiếng phá vỡ im lặng, vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn về phía bố mẹ, "Người nhà còn đang chờ tôi."

"Chị…" Cuối cùng Mộc Phỉ cũng mở miệng: "Chị không muốn hỏi gì ư?"

"Hỏi gì? Chuyện của cô và Ninh Sâm?" Ngôn Sơ Âm buồn cười, "Liên quan gì tới tôi?"

Nhìn gương mặt nhẹ bẫng, tựa như không có gì có thể làm ảnh hưởng ở trước mặt, lòng Mộc Phỉ dâng lên sự không cam lòng, đau xót và phẫn uất mãnh liệt.

Cô thực sự không hiểu, trong khi cô gái này bạc bẽo quá đỗi thì anh lại hết lòng hết dạ cố gắng cho tương lai của họ, mỗi một bước đều như đang đi trên rìa sân thượng, lảo đảo chực ngã nhưng vẫn không chịu từ bỏ.

Vì một người như vậy, có đáng không?

"Chị không muốn biết anh ấy đã làm những gì vì chị ư?"

Ngôn Sơ Âm đang chuẩn bị bước đi thì chợt khựng lại, ngoảnh đầu nhìn Mộc Phỉ.

"Cùng đi đi." Mộc Phỉ cố đè nén mớ cảm xúc hỗn loạn trong lòng, chờ khi nào bình tĩnh trở lại mới nói sau, vì vậy không nghênh đón ánh mắt của Ngôn Sơ Âm mà nhấc chân ra phía mép nước.

Ngôn Sơ Âm nhìn hình dáng phía sau Mộc Phỉ, thoáng chần chừ, sau cùng lòng tò mò cũng áp đảo tất cả, cất bước đuổi theo Mộc Phỉ.

"Thật ra tôi chú ý tới chị từ lâu lắm rồi, trước cả khi quen anh ấy." Mộc Phỉ nhìn Ngôn Sơ Âm, tâm trạng đã bình tĩnh hơn nhiều, "Trong thư phòng nhà anh Ninh Sâm, bức ảnh chụp chung của hai người được trưng ở nơi bắt mắt nhất."

Ngôn Sơ Âm không tiếp lời, đối với chuyện Mộc Phỉ đề cập, cô ngạc nhiên và cũng không ngạc nhiên, khi đó cô và Ninh Sâm cùng hoạt động trong đoàn trường, lại cùng tổ chức không ít sự kiện của trường, lúc thân thiết nhất cả nhóm còn thường xuyên tổ chức đi chơi, không lạ khi Ninh Sâm có hình của cô, có khi trong album hình nhà Ngôn Sơ Âm cũng có mấy tấm hình của anh ta ấy chứ.

Về phần Ninh Sâm trưng hình của họ ở chỗ bắt mắt nhất, Ngôn Sơ Âm không muốn đánh giá, nơi cô từng xuất hiện đã không còn chỗ cho cô từ lâu rồi, bây giờ nói những thứ này còn có ý nghĩa gì?

Nhưng có thể đó lại là cái gai đối với Mộc Phỉ?

"Không giấu gì chị, hồi nhỏ, anh Ninh Sâm là bạch mã hoàng tử trong lòng tôi, sau đó vì nhiều nguyên nhân, tôi vẫn cho rằng mình thích anh ấy, mãi đến khi gặp Thẩm đại ca, tôi mới phân biệt được đâu là sùng bái, đâu là tình yêu.

Nhưng tôi không ngờ anh Ninh Sâm mà tôi luôn sùng bái và Thẩm đại ca mà tôi yêu lại cùng khắc khoải hình bóng của một người." Nói tới đây, Mộc Phỉ nhìn Ngôn Sơ Âm, "Chị không biết ư, căn hộ mà tôi ở lúc trước là nhà của anh Ninh Sâm, cùng một khu dân cư với chị."

Ngôn Sơ Âm thoáng ngỡ ngàng, Ninh Sâm lặng lẽ làm hàng xóm của cô bao lâu nay mà cô lại không hề hay biết?

Ngôn Sơ Âm không quá để bụng ánh mắt không cam tâm hay thậm chí là oán hận của Mộc Phỉ.

Nếu Ninh Sâm yêu thầm cô nhiều năm, vậy tại sao có ưu thế về khoảng cách nhưng anh ta lại chưa từng xuất hiện trước mặt cô? E rằng anh ta đã ngộ nhận lòng tán thưởng thành tình yêu, đến khi gặp định mệnh đích thực của đời mình, anh ta mới hoàn toàn tỏ tường.

Ngôn Sơ Âm phục sát đất truyện tranh, hình tượng của Ninh Sâm đích thị là nam phụ kinh điển, thảo nào anh ta có thể đào được góc tường của Thẩm Gia Thụy, có lẽ trong nguyên tác, Ninh Sâm ngồi vững vàng bảo tọa nam thứ chính.

"Khi biết người trong lòng của anh Ninh Sâm là chị, tôi không quá khổ sở mà trên hết là hâm mộ và bội phục chị, hy vọng mình cũng có thể trở thành cô gái trang nhã và tự tin giống chị." Mộc Phỉ nhướn môi giễu cợt, "Khi chị và Thẩm đại ca qua lại với nhau, tôi lại càng xem chị là mục tiêu phấn đấu, càng cố gắng trở thành người giống chị…"

Nghe thế, Ngôn Sơ Âm cảm thấy buồn cười, Mộc Phỉ đâu cần giống cô, cô nào được nhiều người thích bằng cô ấy chứ?

"Chị biết anh ấy đã tới tìm tôi làm gì không?" Mộc Phỉ nhìn ra mặt biển, tầm mắt phóng ra xa, "Anh ấy nói mong tôi có thể phối hợp với anh ấy một lần…"

Vẻ mặt Ngôn Sơ Âm lập tức trở nên nghiêm túc, nhìn Mộc Phỉ: "Phối hợp cái gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!