Chương 22: Hoàng đế mưu đoạt thần thê (9)

Edit: Thiên Tình

Vương Đức Vĩnh đã lùi ra, trong lều chỉ còn Văn Anh và Vệ Lăng Hằng.

Tay của Văn Anh vẫn bị hắn nắm chặt không buông, hắn câu được câu không trò chuyện với nàng. Lo lắng qua đi, nàng thu lại tính khí, trở nên trầm mặc hơn, chỉ canh đúng thời gian, đổi khăn ướt khác cho hắn.

''Không phải nói Thục phi nương nương theo hầu sao?'' Nàng cầm một góc khăn, nhẹ nhàng phủ lên trán hắn, ''Nếu bệ hạ đã không sao, ta cũng nên trở về, gọi Vương Đức Vĩnh tìm nàng ấy đến đây đi, được không?''

Lời của nàng nhu hoà mà mềm mại, nhưng Vệ Lăng Hằng lại không thích nghe.

Hắn chuyển đề tài, xoa ngón tay nàng, dấu kim châm lờ mờ có thể thấy được, ''Nghe nói, lúc nàng nghe được ta bị thương, đâm trúng ngón tay...''

Nàng hơi dừng, ''Lúc đó, ta rất sợ hãi...'' Nàng rút tay đi, khi hắn cho rằng nàng muốn thu tay về, nàng lại khẽ vuốt tóc mai của hắn, ''Chàng đã già hơn mười tuổi rồi, ta rất lo lắng, Trường Phong cũng không còn trẻ nữa, sao có thể giày vò mình giống như ngày trước được...''

Ngữ điệu tựa như hồi ức của nàng, khiến hắn hơi run, phảng phất bọn họ đã dắt tay trải qua mấy chục năm, mà nàng đứng ở đầu thời gian bên này, mỉm cười nhìn hắn ở đầu bên kia.

Không biết tại sao, Vệ Lăng Hằng bỗng dưng cảm thấy chua xót. Trường Phong chỉ sống trong thời thiếu nữ của Bội Bội, sau khi lấy chồng, giấc mộng của nàng tan vỡ, cho nên trong mộng đã không còn một chàng hiệp khách tên Trường Phong.

Mà hắn không thể lần nữa tiến vào mộng của nàng, không thể thay đổi quá khứ, ngăn cản nàng gả cho Tống Tranh.

''Hắn có tốt với nàng không?"

Hắn lần đầu tiên hỏi nàng.

Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt ấm áp, không còn là vị hoàng đế cao cao tại thượng cố giả dạng làm người thường, mà là một cố nhân chỉ đơn thuần quan tâm nàng. Hắn để ý quá khứ của nàng, cũng chờ mong tương lai của nàng.

Đây mới là Trường Phong của nàng nha.

Nàng nhìn hắn, đôi mắt ngơ ngác, mỉm cười gật đầu.

Vệ Lăng Hằng lại nhớ lần đó ở thiên điện nàng khóc đến đau khổ như vậy, nếu nàng sống tốt, thì sao phải khóc?

''Ta tuy già đi mười tuổi, nhưng vẫn là Trường Phong của nàng... Trước đây nàng bị uất ức, đều sẽ nói với ta...'' Hắn dừng một lát, lại hỏi, ''Hắn thật sự có tốt với Bội Bội của chúng ta không?''

Giọng nói đó quá dịu dàng và thân mật, đến nỗi nàng lập tức không khống chế được, cố nén nước mắt quay mặt đi. Sau đó lại từ từ quay về, cúi đầu nhìn hắn đang cẩn thận câu lấy ngón út của nàng.

Thế là, nàng lắc đầu.

Hắn cười rộ lên, "Được, hắn không tốt với Bội Bội, ta đi đánh hắn.''

Nàng lắc lắc ngón tay câu lấy nhau của hai người, không nói lời nào.Nơi đóng trại ánh đèn sáng bừng, nhìn xa xa trông như những chiếc đèn lồng. Tống Tranh đi tới trước lều của mình, bên trong không đốt đèn, ở ngoài nhìn vào cảm thấy xám xịt, phảng phất không có người ở bên trong.

Lời nói của Tôn Thái phó luôn quanh quẩn trong đầu hắn, Trường Phong là tên tự của bệ hạ, mà một tháng trước trên tờ giấy viết thư, hai chữ ''Trường Phong'' mà nàng viết lại hoàn toàn bất đồng với nét chữ xinh đẹp của nàng.

Phong cách viết chữ này, so với nữ nhân, quả thật phù hợp tác phong tiêu sái tùy ý của nam nhân hơn.

Nhưng ý niệm này chợt lóe mà qua, lại bị hắn gạt bỏ, cảm thấy vô cùng hoang đường. Văn Anh ở hậu trạch, ngoại trừ giao tiếp xã giao vẫn luôn là cửa lớn không ra cổng trong không bước, bệ hạ lại ở thâm cung, hai người thật sự là quăng tám sào cũng không tới, hắn lại bắt lấy điểm trùng hợp này mà nghĩ ngợi lung tung.

Tống Tranh hơi lắc đầu, đi vào lều.

''Bội Bội?''

Hắn khẽ gọi, rất lâu không thấy đáp lại, mãi đến khi lòng hắn sinh nghi hoặc, mới nghe nàng nói Ừ?, giống như người ngủ no giấc, từ mũi hừ nhẹ một tiếng.

Hắn tới bên giường, con mắt đã thích ứng bóng tối, chỉ thấy ánh trăng chiếu vào khuôn mặt điềm nhiên của nàng, nàng lộ vẻ khó hiểu.

Mặt mày hắn dịu lại, thấp giọng nói: ''Không có gì, ngủ đi.''Hoàng đế gặp chuyện, lịch trình đi săn lần này lại rất vội vã, chờ sau khi Vệ Lăng Hằng khôi phục trạng thái, liền nhanh chóng trở về hành cung.

Đã ở trong sơn trang, vì thế Văn Anh và Vệ Lăng Hằng giảm bớt rất nhiều khả năng tiếp xúc, ngoại trừ lúc tổ chức tiệc tối, chỉ có thể nhìn từ xa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!