Ta không khách khí, bước nhanh đến gần bếp than, sưởi ấm một lát, tiện tay tự rót cho mình một chén trà nóng.
Nước trà ấm áp chảy xuống bụng, cả người ta thư thái hẳn.
Sau khi thư thái rồi, ánh mắt ta bắt đầu tò mò quan sát xung quanh, chỉ tay về phía cửa viện:
"Cửa sân nhà ngươi chỉ là hai tấm rào gỗ mục nát này thôi sao?"
"Sao, có ý kiến gì không?"
"Không có, chỉ tò mò không biết khi quả phụ đến gõ cửa nửa đêm, họ gõ kiểu gì? Cánh cửa này đâu cần gõ, dùng chân đá một cái là mở ra ngay."
…
Triệu Gia Nam hơi nheo mắt nhìn ta:
"Ta nhớ ngươi vẫn đang học tư thục, năm nay mới mười hai?"
"Qua năm mới là mười ba rồi."
Ồ. Hắn nhướng mày, khóe miệng khẽ cong, nhìn ta cười.
Ta trừng mắt nhìn hắn:
Ngươi cười cái gì?
"Ngay cả ta cười gì cũng muốn quản? Thật là một tiểu cô nương bá đạo."
"Ngươi mà cười kiểu đó, chắc chắn không có ý tốt."
"Nữ tử mà ăn nói thế này, sau này khó mà gả đi được."
"Không cần ngươi lo! Ngươi thật sự nghĩ mình là tỷ phu ta sao? Đừng có mơ!"
…
Thấy câu chuyện chẳng đâu vào đâu, ta lười nói tiếp.
Hỏa kế đã dỡ xong hàng, ta hung hăng lườm Triệu Gia Nam một cái, rồi xoay người lên xe chuẩn bị rời đi.
Nhưng vừa ngồi lên xe, ta liền thấy xe ngựa của Tào viên ngoại chậm rãi chạy đến, dừng lại trước sân viện này.
Từ trên xe, một nữ tử trẻ tuổi duyên dáng bước xuống.
Là tỷ tỷ của Tào Đại Béo, Tào Quỳnh Hoa.
Tào Đại Béo tuy béo tròn ục ịch, nhưng tỷ tỷ hắn lại dáng người thướt tha, dung mạo tinh xảo.
Nàng được nha hoàn đỡ xuống xe, chỉnh trang váy áo, mặt mày rạng rỡ bước vào sân viện của Triệu Gia Nam.
Ta thầm nghĩ, e rằng hy vọng của Tôn Đại Quý phải tan thành bọt nước rồi.
Không ngờ, tên côn đồ này lại được săn đón đến thế.
9
Ba mươi Tết, năm cũ sắp qua, năm mới sắp đến.
Trấn Thanh Thạch rực rỡ đèn hoa, tràn ngập không khí vui tươi, pháo nổ vang trời, không khí rộn ràng khắp nơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!