Ta giận đến đỏ mặt, ném khăn vào người hắn:
"Không được nhắc lại!"
"Ta cứ nhắc đấy."
Hắn cười vang, càng nhìn ta càng khoái chí, vẻ mặt đắc ý:
"Đầu thơm mùi quế thắm, trán sáng tựa hào quang. Chân mày cong cong đẹp, môi đỏ sắc liên hoàn. Bàn tay trắng như ngọc, bờ vai nối cổ thanh…"
"Dừng lại! Chàng đang niệm cái gì vậy?!"
"Bài '"Mười tám khúc sờ', nàng chưa nghe bao giờ à?"
"Thô tục!"
Ta giận quá hóa thẹn, khuôn mặt đỏ bừng, hắn lại kéo ta lại, nắm lấy cổ tay ta, bốn mắt nhìn nhau, cười khẽ:
"Cái này mà đã gọi là thô tục à? Nếu thật sự thô tục, nàng có khóc cũng không kịp đâu."
"Chàng sao lại như vậy?"
"Ta vốn là hạng lưu manh đầu đường xó chợ, còn là đại ca thổ phỉ, không như vậy thì như thế nào?"
Hắn bày ra dáng vẻ vô lại, đắc ý đến mức cuối cùng còn cúi đầu 'chụt' một cái, hôn lên mặt ta.
Ta hít sâu một hơi, ngước lên nhìn hắn.
Lớp áo ngoài đã cởi bỏ, ta đưa tay gỡ nốt lớp áo trong.
Hắn khựng lại, vẻ mặt cảnh giác:
"Nàng làm gì đấy?"
"Mười tám khúc sờ."
"… Nàng học nhanh đấy."
Hồng Trần Vô Định
"Chàng dạy tốt."
"Nàng sao lại như vậy?"
"Không như vậy thì thế nào?"
"Nàng đừng như vậy, ta hơi hoảng."
"Ta biết chàng hoảng, nhưng chàng đừng hoảng vội, lát nữa chàng có khóc cũng không kịp đâu."
"Tiểu… Tiểu Xuân, đừng vội, đợi chúng ta thành thân đã…"
"Ai nói muốn gả cho chàng? Ta chỉ muốn sờ một cái thôi."
"…"
"… Không cách lớp áo à?"
"Chàng đừng kéo quần ta, ta chỉ có mỗi cái này thôi…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!