Chương 20: (Vô Đề)

Ta do dự, rồi nói:

"Thật ra ta có một vấn đề, không biết có nên hỏi hay không."

Hắn liếc ta một cái:

"Có gì thì nói, có rắm thì phóng."

"Sao ngươi bây giờ ăn nói thô tục như vậy, khó nghe c.h.ế. t đi được."

"Khó nghe à? Không còn cách nào khác, lão tử đã ở ổ thổ phỉ bốn năm, học cái nên học, cũng học cái không nên học."

Hắn nằm trên tấm ván gỗ, gối đầu lên tay, miệng cắn một cọng rơm, thản nhiên nhìn ta.

Ta không biết nói gì, chỉ thở dài một hơi.

Hắn lại liếc nhìn ta một cái: Thở dài cái gì?

"Khi mới vào kinh, ngươi giả bộ cũng giỏi lắm."

Hắn cười nhạt:

"Phải không? Khi đó khó chịu muốn chết."

Ta chần chừ một chút, rồi hỏi:

"Triệu Gia Nam, bốn năm qua… ngươi đã lấy thê tử chưa?"

Hắn chớp mắt:

"Lấy cái gì mà lấy, thân mình giữ còn chẳng xong."

"Vậy… ngươi đã từng có nữ nhân chưa?"

Giọng ta nhẹ như muỗi, thế mà hắn lại lập tức bừng tỉnh, thậm chí ngồi bật dậy, một chân đặt lên ván giường, nhìn ta cười:

"Tôn Vân Xuân, trước đây da mặt nàng dày lắm mà, mười hai tuổi còn dám hỏi ta quả phụ nửa đêm gõ cửa nhà ta thì gõ thế nào, sao bây giờ biết đỏ mặt rồi?"

Ta nào có đỏ mặt!

"Vậy ngươi lại đây, ta nói cho nghe."

Hắn ngoắc tay gọi ta, ta bước đến, ghé sát lại.

Hắn cười khẽ bên tai ta:

"Ta chưa từng có nữ nhân, năm đó quả phụ gõ cửa ta cũng không mở, giờ nghĩ lại… có hơi hối hận."

……

"Không sợ nàng chê cười, lão tử sắp bị c.h.é. m đầu, thế mà đến giờ vẫn chưa từng có nữ nhân, cảm thấy rất thiệt thòi, rất không cam lòng."

……

"Nếu như… nàng bằng lòng…"

Ta bằng lòng.

Ta cắn môi, cúi đầu nắm lấy tay hắn:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!