6
Ta thấy lòng có chút nặng nề, trên đường về nhà liền ghé ngồi dưới chân cầu một lát.
Qua một lúc lâu mới thấy tỷ tỷ từ trong hẻm đá bước ra, dáng vẻ nhẹ nhõm, từng bước quay về nhà.
Lúc này trời tối mịt, đường phố im lặng, xa xa còn nghe tiếng canh gõ.
Một canh giờ nữa là giới nghiêm.
Ta cũng đứng dậy, phủi bụi trên áo, chuẩn bị về nhà.
Ai ngờ vừa bước hai bước, trong nước bỗng vang lên tiếng động, như có ai đó ném đá xuống sông.
Ai đó? Ta cảnh giác hỏi.
Cha ngươi.
Trên cầu truyền đến một giọng nam lười biếng, ta ngẩng đầu nhìn, liền thấy bóng dáng cao gầy, sừng sững như tùng xanh trên vách đá.
Không ai khác chính là kẻ đáng ghét nhất trấn Thanh Thạch – Triệu Gia Nam.
Ta tức tối, còn chưa kịp châm chọc hắn, hắn đã nói trước:
"Giờ giới nghiêm rồi, sao còn lang thang ngoài đường? Mau về nhà đi."
Không cần ngươi lo.
"Gần đây trấn không yên ổn, ta không rảnh trông ngươi, mau về đi." Hắn hờ hững nói.
Dù ta không thích hắn, nhưng vẫn biết phụ thân nói đúng, trấn Thanh Thạch không thể thiếu hắn.
Ai ai cũng gọi hắn là Tam gia, ngay cả Triệu tri huyện và Tào viên ngoại cũng phải đối đãi khách khí, nguyên nhân không cần nói cũng rõ.
Mỗi năm đến tiết thu phân, bọn thổ phỉ ở Hắc Lĩnh lại bắt đầu rục rịch.
Các trấn lân cận quanh Thanh Thạch, ít nhiều đều từng bị cướp bóc.
Nhưng Thanh Thạch phồn thịnh như vậy, lại có thể bình yên vô sự, ngoài việc huyện nha canh gác nghiêm ngặt, còn bởi cái tên Tam gia vang danh thiên hạ.
Chỉ cần hắn lên tiếng, cả đám lưu manh trong trấn đều nghe theo, chúng kéo nhau tụ lại, sẵn sàng vì hắn mà liều mạng.
Thế nhưng nhìn hắn, cũng chỉ là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, kiếm mày sắc nét, dung mạo tuấn tú, nhưng giữa hai hàng lông mày luôn lộ vẻ lười nhác, bất cần.
Ta hừ lạnh:
"Ngươi chính là đại ôn thần của trấn này, có ngươi ở đây, tất nhiên không yên ổn rồi."
Dứt lời, ta lập tức rảo bước, rồi chuyển sang chạy thẳng về nhà.
Sau lưng vang lên tiếng cười của hắn.
7
Có lẽ ta điên rồi, vậy mà lại chạy đến khuyên tỷ tỷ:
"Triệu Tam ấy à, dù là một tên côn đồ, nhưng phụ thân nói hắn là kẻ trọng nghĩa khí, tuổi mới ngoài đôi mươi, tướng mạo cũng coi như dễ nhìn, miễn cưỡng tính ra cũng không tệ… Tỷ thật sự không suy nghĩ lại sao?"
Kết quả, tỷ tỷ chỉ khẽ cười, đưa tay xoa đầu ta:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!