Ta lại nhớ về đêm trăng treo lơ lửng nơi hoang dã năm ấy.
Đường quê hoang vu, bóng cây lay động.
Hồng Trần Vô Định
Hắn cõng ta đi qua con đường không một bóng người, rồi đi qua chiếc cầu mục nát.
Bây giờ ban ngày không có gió, vậy mà nước mắt ta vẫn nóng hổi rơi xuống, thấm ướt cả vai hắn.
Lại giống như ngày ấy, dường như ta chỉ còn hắn mà thôi.
"Triệu Gia Nam, giữa phố lớn thế này, sao ngươi còn mang theo trường thương?"
"Ta muốn mang thì mang."
"... Triệu Gia Nam, ta không muốn ngươi chết."
"Vậy thì nàng cũng đừng chết, sống thật tốt đi."
"... Đừng đi, có được không?"
Không được.
Ta cầu xin ngươi.
Tỷ phu.
Cha.
"Không được gọi ta là cha."
"Nhưng trước đây ngươi nói ta là con gái của ngươi."
"Lão tử không có con gái lớn như vậy!"
Tam gia.
Hử?
Ngươi già rồi.
"Vớ vẩn, ta mới hai mươi lăm, sao mà già?"
"Hai mươi lăm tuổi, đáng ra đã làm cha từ lâu rồi."
Ta còn chưa lấy vợ.
"Lạ thật, tại sao ta luôn nhớ đến dáng vẻ ngày trước của ngươi? Phụ thân ta từng khen ngươi trầm ổn, nhưng thật ra ngươi chỉ có vẻ ngoài trầm ổn, còn bên trong thì ngạo mạn vô cùng."
"Chuyện này mà nàng cũng biết sao?"
"Ta mệt quá, ngươi đừng đi nữa."
"Đừng ngủ, ta đưa nàng đi gặp đại phu."
Từ nhỏ ta đã nghe danh Triệu Tam.
Hắn ăn cơm bách gia, lớn lên trong chợ búa, đánh nhau giỏi, càng ngày càng vô pháp vô thiên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!