Chương 17: (Vô Đề)

Ta quay mặt đi, ánh mắt trống rỗng, khe khẽ ngâm nga một bài đồng dao:

"*Sinh nhi bất dụng thức văn tự, đấu kê tẩu mã thắng độc thư. Giả gia tiểu nhi niên thập tam, phú quý vinh hoa đại bất như... Phụ tử Trường An thiên lý ngoại, sai phu trì đạo vãn tang xa."

(*Tạm dịch:

"Sinh ra chẳng cần biết chữ nghĩa, đá gà cưỡi ngựa thắng kẻ đọc sách. Con trẻ nhà giàu tuổi mười ba, phú quý vinh hoa nào sánh kịp... Cha con ngoài ngàn dặm Trường An, sai phu cầm đuốc tiễn xe tang.")

"Tiểu Xuân, đừng ngâm nữa, ta xin nàng, đừng ngâm nữa..."

Ta nhắm mắt, yếu ớt, nước mắt chầm chậm lăn dài thấm ướt gối.

Hắn nắm c.h.ặ. t t.a. y ta. Kỳ lạ thay, trong phòng đốt than bạc, ấm áp vô cùng, vậy mà tay hắn còn lạnh hơn ta.

Mỗi ngày hắn đều đến thăm ta, nói chuyện với ta.

Hồng Trần Vô Định

Hắn kể về lần đầu tiên gặp ta, năm ta mười ba tuổi, Trịnh di mẫu dắt ta đến diện kiến Chu phu nhân. Khi đó, hắn đứng bên trong phòng, chỉ một ánh nhìn liền nhớ rõ tên ta.

Bởi vì ta hoàn toàn không giống một thiếu nữ mười ba tuổi.

Tuy đã đọc sách, đã học tư thục, nhưng đôi mắt lại quá mức trầm tĩnh, đen thẳm như biển sâu từng trải bão tố, không thấy bến bờ.

Ánh mắt ta lạnh nhạt, bình thản, từ đầu đến cuối chưa từng liếc nhìn hắn lấy một lần.

Sau này, ta ở bên cạnh Trương Mật, thỉnh thoảng hắn vẫn thấy ta, nhưng chưa từng thấy ta lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.

Bị Chu phu nhân đánh, bị người khác khi dễ, ta đều lặng lẽ chịu đựng.

Như thể ta chưa bao giờ để tâm đến những điều ấy.

Phải, ta không quan tâm.

Ta chưa từng quan tâm đến bất cứ thứ gì trong phủ Ngự sử, bao gồm cả Nhị công tử Trương Vân Hoài.

Hắn đã từng tìm cớ để trò chuyện với ta, thuận tiện nhờ ta mang đồ cho Tứ tiểu thư.

Không ngoài dự đoán, ta lễ độ tiếp nhận, cúi đầu lui xuống, chưa từng ngẩng đầu nhìn hắn.

Giờ đây, cuối cùng hắn cũng có thể danh chính ngôn thuận mà nắm lấy tay ta, chỉ để nói một câu:

"Tiểu Xuân, mở mắt nhìn ta một lần đi. Từ nay về sau, nàng sẽ là chính thê duy nhất của ta. Ta có thể không nạp thiếp cả đời, chỉ cầu nàng liếc nhìn ta."

Hắn vẫn không hiểu.

Hắn vĩnh viễn không hiểu, đó không phải là lý do để ta sống sót.

Ta như một con tằm bị thương, bị vùi sâu dưới đất, kiếp này định sẵn không thể phá kén thành bướm.

Thỉnh thoảng, Trương Mật cũng đến thăm ta.

Nàng vừa kể về tin tức của thế tử Tưởng Đình vẫn chưa rõ sống chết, vừa nói đến đại sự gần đây ở kinh thành:

"Ngươi có biết không? Vị An đại nhân từng dẫn binh lục soát phủ chúng ta, rốt cuộc cũng không đến địa phương nhậm chức."

Ta khẽ nâng mí mắt:

Hắn không đến?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!