Khoảnh khắc đó, ta dường như nhìn thấy hình ảnh của hắn năm ta mười hai tuổi, khi ta kéo Ngụy Đông Hà đến nha môn đánh trống kêu oan, hắn ngồi vững chãi trên ghế bên cạnh sư gia.
Khi đó, hắn cũng mỉm cười như thế, dáng vẻ tùy tiện, bộ dạng biếng nhác mà bất cần.
Hai hình bóng ấy dường như chồng lên nhau, khiến ta thoáng sững người.
Nhị công tử đứng lên, động tác ung dung, gương mặt thản nhiên như mặt hồ không gợn sóng.
Hắn hướng Triệu Gia Nam hành lễ, nhẹ nhàng nói:
"Chắc là có sự hiểu lầm, khiến Triệu đại nhân hiểu sai. Tại hạ không phải nạp thiếp, mà là cưới vợ."
Cưới vợ?
"Chính thất phu nhân."
"Khi nào cử hành hôn lễ?"
Mùng tám tháng sau.
"Quá vội vàng rồi, ngày đó không tốt."
"Theo đại nhân, ngày nào mới là ngày lành?"
"Cuối năm sau, mùng tám tháng Chạp, tam môi lục sính, tám kiệu lớn."
Triệu Gia Nam nhìn chằm chằm Trương Vân Hoài, giọng nói trầm thấp, đôi mắt đen sâu thẳm, tựa như có ẩn ý sâu xa khó dò.
Không khí thoáng chốc trở nên căng thẳng, tất cả mọi người đều nhận ra sự bất thường.
Chỉ có Trương Vân Hoài vẫn giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt, phong thái quân tử ung dung như trước.
"Cuối năm sau, mùng tám tháng Chạp, mong Triệu đại nhân chờ sính lễ tiến phủ."
Sau bữa tiệc, khi Triệu Gia Nam chuẩn bị rời đi, ta kéo nhẹ vạt áo hắn.
"Chờ ta một chút, ta đi từ biệt di mẫu."
Hắn khẽ gọi một tiếng:
Tiểu Xuân.
Ta quay đầu lại.
Hắn trầm mặc nhìn ta, rồi đột nhiên mỉm cười.
Nàng ở lại.
32
Hồng Trần Vô Định
Ta ở lại phủ Ngự sử.
Triệu Gia Nam rõ ràng có thể đưa ta đi cùng, nhưng hắn không làm vậy.
Hôm đó, ta tức giận đến mất cả lý trí, quát hắn:
"Ngươi thực sự nghĩ ta muốn gả cho Trương Vân Hoài sao? Triệu Tam, chúng ta vẫn còn chuyện quan trọng chưa làm!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!