Hắn giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt ta, khẽ nói:
"Tiểu Xuân, sẽ có cơ hội. Nhưng không phải bây giờ."
"Tin ta, sau này, ta sẽ giúp nàng đòi lại công bằng."
Sau này?
"Là đợi khi bệ hạ già đi? Đợi khi tân chủ đăng cơ?"
Ta bình tĩnh lắc đầu, giọng nói nhẹ tênh nhưng vô cùng rõ ràng:
"Không, Nhị công tử. Ta không thể đợi được."
"Ý nghĩa của việc ta sống sót, không phải để chờ bọn chúng hưởng thọ an lành đến cuối đời."
Ta làm không được.
27
Trương Vân Hoài không thuyết phục được ta.
Hắn giam lỏng ta.
Hắn thực sự là một người đáng sợ, không tiếc đắc tội với Trung Dũng Hầu, thậm chí còn cùng cha hắn, Trương Ngự sử, dâng tấu trước mặt Hoàng thượng, đàn hặc An Hoài Cẩn.
An Hoài Cẩn bị giáng chức, đày ra khỏi kinh đô.
Dưới sự can thiệp của hắn, Đô quan phủ doãn tiếp nhận vụ án, nhanh chóng định tội cho Ngụy Đông Hà.
Dẫu sao thì quy trình vẫn phải đi đủ.
Hắn dẫn ta đến đại lao, chủ thẩm đi cùng.
Ta và Ngụy Đông Hà cùng lớn lên, nhà ta mở tiệm gạo, nhà hắn bán thịt.
Mẹ ta mất sớm, khi cha ta bận bịu với sinh kế, phần lớn thời gian ta đều ở nhà hắn, cùng hắn gặm xương heo.
Cha hắn trông có vẻ hung dữ, nhưng mỗi lần thấy ta đến đều cười hiền hậu:
"Tiểu Xuân đến rồi, lại đây, ăn nhiều thịt đi, con gái mập mạp mới xinh đẹp."
Ông ấy còn nói, sau này lớn lên hãy gả cho Đông Hà nhà ta nhé.
Ta đảo mắt nhìn ông ấy rồi lại nhìn sang Ngụy Đông Hà, giòn giã nói:
"Không đâu, cha ta nói Ngụy Đông Hà lớn lên sẽ xấu giống ông."
Cha hắn thoáng xấu hổ.
Khi đó ta còn nhỏ, không hiểu thế nào là giữ mồm giữ miệng.
Sau này lớn lên, Ngụy Đông Hà cũng không giống cha hắn.
Hắn luôn đi theo sau ta, nghe theo lời ta răm rắp.
Ta cũng quen có hắn bên cạnh, như hình với bóng.
Nhưng thiếu niên trước mặt ta bây giờ, bị xích sắt trói chặt, toàn thân bê bết máu, mặt mũi biến dạng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!