Chương 10: (Vô Đề)

Nhưng ta lại liên tục lắc đầu, càng ôm chặt lấy hắn:

"Thế tử gia, ta không hối hận."

Hồng Trần Vô Định

Hắn liền cười, khẽ vuốt mặt ta, rồi cúi xuống định hôn.

Ta đưa tay cản lại, giọng nhỏ nhẹ:

"Thế tử gia, ta hơi sợ, ngài uống với ta một chén được không?"

Trên bàn có một vò rượu, ta tự rót một ly, ngửa đầu uống cạn.

Tưởng Đình cũng cầm chén, sảng khoái uống theo.

Hắn đang cao hứng, tiện tay ném chén đi, đưa tay kéo ta vào lòng.

Nhưng rất nhanh, hắn không còn cười nổi nữa.

Hắn mềm nhũn, gục xuống bàn, rồi trượt xuống ghế, thậm chí không đủ sức nhấc tay lên chỉ vào ta.

Hắn thở hổn hển, trợn tròn mắt:

"Tiểu… Tiểu Xuân… Ngươi làm gì vậy…?"

Ta đứng trước mặt hắn, trong tay cầm một sợi dây, nhẹ nhàng buộc một cái nút thắt.

"Ta không muốn đâu, nhưng ai bảo ngươi đã ăn gạo nhà ta?"

Giọng ta nhẹ tựa lông hồng, nhưng nét mặt hẳn là như quỷ dữ.

Ta không chỉ chuẩn bị dây thừng.

Ta còn chuẩn bị một con dao.

Ta vòng ra sau lưng hắn, xiết dây vào cổ, không cho hắn cơ hội lên tiếng, dùng toàn lực siết chặt, chân đạp lên lưng ghế.

"Các ngươi ăn gạo nhà ta, rồi mặc sức phong hầu bái tướng. Các ngươi giẫm lên xác ta, giẫm lên cả trấn Thanh Thạch, lấy m.á. u của dân ta mà lập công lao."

"Làm gì có chuyện dễ dàng như thế?"

Ánh đèn dầu hắt bóng ta lên tường, chắc hẳn trông đáng sợ vô cùng.

Nhưng không sao cả.

Ta đã sớm không còn là con người.

Kể từ khoảnh khắc rời khỏi trấn Thanh Thạch, ta đã là một con quỷ lẩn khuất giữa trần thế, thề rằng sẽ siết cổ từng kẻ trong bọn chúng.

Năm đó, thủ lĩnh của quân Khỏa Đao chính là Trung Dũng Hầu Tưởng Văn Lộc.

Sau này hắn quy phục Bình vương, lập công trong cuộc chính biến, được phong Hầu gia.

Những kẻ thăng quan tiến tước nhờ biển m.á. u của dân lành, không chỉ có mình hắn.

Nhưng không sao, ta sẽ tìm từng kẻ một, sau đó từng kẻ một g.i.ế. c sạch.

Bình vương quý trọng Tưởng Văn Lộc, ban cho hắn đất phong Khai Bình phủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!