Du Khánh Niên ngơ ngác ngồi yên một chỗ, không thể được tin mọi kế hoạch của mình nháy mắt đã bị Du An Đồng làm đổ bể. Điều đáng nói là thằng nhóc Du An Đồng trong mắt gã từ đó đến giờ rõ ràng chỉ là một tên ngốc vô năng, mặc mình sai khiến.
Gã đứng dậy đuổi theo nhưng nhân viên phục vụ lập tức ngăn lại: "Thưa ngài, trước tiên mời ngài thanh toán hóa đơn. Tổng cộng 1298 tệ."
Du Khánh Niên sửng sốt: "Một mình nó ăn hơn một ngàn tệ?! Nhà hàng mấy người là hắc điếm (1) hay gì? Bị phá sản là phải!"
Nhân viên phục vụ xem lời gã như gió thoảng mây bay, nở nụ cười chuyên nghiệp: "Mời ngài nhanh chóng thanh toán hóa đơn."
Chờ Du Khánh Niên trả tiền xong, gã đã không thấy bóng dáng Du An Đồng đâu nữa, cầm di động lên nhưng không hay biết số điện thoại mình đã sớm bị liệt vào danh sách đen.
Trái với sự phẫn nộ rung trời bên đây, tâm tình Du An Đồng bây giờ vô cùng vui vẻ.
Tài sản chục triệu cùng căn biệt thư sang trọng, chỉ nghĩ tới thôi mà Du An Đồng đã không thể ngưng cười lớn. Mọi thiếu hụt chi tiêu trước nay trong vài giây liền hoá thành cát bụi.
Đi ngang qua khu siêu thị mới mở, Du An Đồng bước xuống mua đầy xe hàng đồ ăn sau đó gọi cho ông xã đẹp trai nhà mình.
Du An Đồng: "Chồng ơi, nhớ em không? Tan làm về sớm nhé, hôm nay em muốn nấu vài món cho anh."
Tình huống của ký túc xá bây giờ không hợp để Du An Đồng ở lại như trước. May thay đại học A chỉ nghiêm khắc với sinh viên năm nhất, từ năm hai trở lên thì hoàn toàn đi theo tiêu chí phận ai nấy lo nên buổi tối cậu có thể an tâm về nhà chính để ngủ.
Dù vậy cậu vẫn tính ghé qua kí túc xá ngủ tạm một giấc vì thời gian nghỉ trưa ở đại học khá ngắn, không kịp chạy về nhà.
Hình Lệ Hiên lúc này đang tổ chức cuộc họp về hạng mục bất động sản trong công ty. Người phụ trách bị hắn hỏi đến á khẩu không thể trả lời, mồ hôi thay nhau rơi xuống như mưa.
Gã vốn là nhân viên từ công ty con chuyển tới.
Trước kia nghe mấy lời đồn về tổng giám đốc mới như tuổi trẻ tài cao, thủ đoạn làm ăn mưu mẹo, hắn chỉ nghĩ, xời, chẳng qua là một đám thấp kém muốn nịnh nót lấy lòng cấp trêи mà thôi. Vì thế trước mặt, gã luôn vâng vâng dạ dạ nhưng sau lưng lại âm thầm xem thường Hình Lệ Hiên vô cùng.
Cho đến ngày hôm nay tại cuộc họp, gã rốt cuộc cũng hiểu vì sao mọi người đều khen ngợi vị Hình tổng này. Trong lòng bắt đầu kính phục Hình Lệ Hiên.
Đối mặt với khí thế mạnh mẽ và ánh mắt sắc bén của tổng giám đốc, gã bắt đầu hối hận vì đã không dốc hết sức vào hạng mục, lo lắng Hình Lệ Hiên sẽ đá gã ra khỏi công ty này.
Bỗng nhiên, không biết chuông điện thoại của ai vang lên cắt ngang bầu không khí căng thẳng trong phòng.
Tất cả mọi người quan sát lẫn nhau, không biết kẻ xui xẻo nào lại quên tắt điện thoại khi đang họp, đã vậy tiếng chuông còn nhảy vô họng tổng giám đốc lúc hắn đang nói chuyện.
Kết quả bọn họ thấy Hình tổng lạnh lùng cầm điện thoại của chính mình lên.
Đầu bên kia truyền tới âm thanh tràn đầy sức sống của Du An Đồng, giọng nói trong trẻo khiến tâm trạng Hình Lệ Hiên thoáng tốt trở lại.
Nhất là khi nghe đối phương nói còn muốn làm cơm cho hắn.
Từ sáng đến giờ hắn vẫn chưa ăn gì, chỉ cần nghĩ tới tay nghề của cậu, Hình Lệ Hiên lại vô thức đói bụng "Được."
Du An Đồng: "Ông xã đáng ghét, nói thêm một từ sẽ chết à, còn bày đặt làm bá đạo tổng tài lạnh lùng nữa chứ! Mau khen em đi."
Hình Lệ Hiên bất đắc dĩ giải thích: "Đang họp. Đừng nghịch."
"Vậy anh phải nói sớm cho em chứ, em không cố tình quấy rầy anh đâu." Du An Đồng khịt mũi hối lỗi, lầm bầm "Vậy anh làm việc vui vẻ nhé."
Hình Lệ Hiên: "Ừ, ở nhà chờ tôi."
Thư ký ngồi kế Hình Lệ Hiên, đang ghi chép bỗng dừng lại, liếc mắt nhìn sang đã bị tên người gọi làm cho chấn động: Du An Đồng.
Đây chẳng phải là đối tượng kết hôn của Hình tổng hay sao?
Nhưng nghe bảo tổng giám đốc không thích kiểu hôn nhân ép buộc này mà, vì sao khi tiếp điện thoại trông có vẻ…vui thế nhỉ?
Quả nhiên tâm tư ông chủ như mò kim đáy biển, hắn vẫn nên siêng năng làm việc của mình thì hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!