Lúc đẩy cổng vào nhà, Du An Đồng nghe thấy tiếng cười lanh lảnh cùng giọng nói trong vút đặc trưng của bé gái.
Xem ra gia đình cô nhỏ đã tới rồi.
"Chậm lại, coi chừng." Hình Lệ Hiên vừa ôm đống đồ, vừa trông chừng Du An Đồng.
Người này đúng là không thể khiến hắn bớt lo tí nào mà.
"Em có phải con nít đâu."
Tiếng động ngoài sân rất nhanh thu hút sự chú ý của Hình Âm, cô đứng lên ngó đầu ra xem thử.
Tới bây giờ cô vẫn chưa hết ngạc nhiên khi biết chuyện Hình Lệ Hiên đi đón em gái của cậu nhóc kia đến ăn Tết từ miệng anh trai và chị dâu mình.
Thật ra họ cùng đón năm mới với nhau cũng không có gì kỳ lạ, nhưng vì cô nhớ cuộc hôn nhân này là do bà nội sắp đặt nên giờ mới hết hồn.
Ngoài ra, chính sự ép buộc ấy cũng là nguyên nhân khiến Hình Âm vắng mặt tại lễ cưới cháu trai, dù sao cô cũng không phải kiểu tới góp vui lấy lệ.
Mãi đến lúc bà nội Hình mất, cô thu xếp trở về nhà để lo tang sự thì mới chính thức gặp mặt đôi chồng chồng trẻ này.
Nhờ thế, cô phát hiện hình như quan hệ cả hai không tệ như mình đã tưởng tượng.
Thậm chí, chẳng biết vì sao càng quan sát cô càng thấy hai đứa nhỏ này trông rất đẹp đôi.
Hình Lệ Hiên bỏ bớt đồ xuống, chào hỏi đối phương: "Cháu chào cô chú, mọi người đi đường vất vả rồi ạ."
Du An Đồng cũng ngoan ngoãn cúi đầu theo.
Hình Âm rất thích chăm chút vẻ ngoài của mình, tuy kém hơn anh trai chừng mười tuổi nhưng không ai nghĩ cô lại là cô nhỏ của Hình Lệ Hiên.
Tóc xoăn dài gợn sóng, môi đỏ xinh đẹp, quần áo đắt tiền, tất cả càng làm tôn lên khí chất gợi cảm sang chảnh tựa như nữ hoàng của cô khiến mọi người thường nghĩ cô là chị gái của người kia.
"Ui chao, Lệ Hiên vẫn đẹp trai như thế, nếu không gọi hai tiếng cô nhỏ thì càng đẹp hơn nha." Hình Âm ngăn bàn tay đang cầm bút chì màu vẽ nguệch ngoạc của con gái mình lại, sau đó hệt như một ảo thuật gia, cô đưa cho Du An Đồng một phong bao lì xì đỏ chẳng biết lấy từ đâu, "Tân hôn hạnh phúc, hoan nghênh cháu trở thành một phần của gia đình nhỏ này."
"Xin chào, tân hôn hạnh phúc." Chồng của Hình Âm cũng nhanh chóng cất lời theo.
Người này không những có sống mũi cao mà đường nét gương mặt cũng rất hài hòa, dễ gây ấn tượng mạnh ngay từ lần đầu gặp mặt.
Mái tóc được anh chải gọn vuốt ngược ra sau càng tăng thêm khí chất và phong thái chuyên nghiệp của một CEO điều hành công ty nổi tiếng bên Mỹ.
Khổ nỗi năng khiếu học tiếng Trung của anh không tốt lắm, bởi dù đã sống chung với Hình Âm nhiều năm thì anh cũng chỉ nói được vài câu, thường thì mấy câu hỏi thăm thế này là câu mà anh có thể phát âm chuẩn xác nhất.
Du An Đồng vui vẻ nhận lì xì, hồ hởi đáp: "Cảm ơn cô nhỏ, chúc cô chú năm mới vui vẻ."
Judy thấy mẹ nói vậy cũng nhanh nhảu học theo: "Tân hôn hạnh phúc! Một phần!
Được rồi, so với ba, cô bé đã lợi hại hơn rất nhiều rồi.
Du An Đồng cúi người xoa nắn gương mặt của bé con, chờ mong hỏi: "Judy có nhớ anh không? Mình từng gặp nhau rồi á."
"Nhớ ạ." Judy chớp chớp đôi mắt xanh biển của mình, ríu ra ríu rít: "Anh là anh Đồng Đồng ạ."
"Judy giỏi quá đi mất." Du An Đồng ngạc nhiên, cậu không ngờ bé con ba tuổi này vẫn nhớ rõ cậu như thế.
Nhất là khi hai người chỉ ở chung với nhau mấy ngày ngắn ngủi.
Hình Âm nhún vai giải thích: "Trí nhớ con bé rất tốt."
Judy giãy giụa muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của mẹ mình: "Con muốn chơi với anh Đồng Đồng!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!