Về chuyện thầy giáo nhỏ có xem cậu thành nương pháo* không, Tề Sơ Phàm thật ra suy nghĩ rất nhiều, bởi thì thầy giáo nhỏ vốn đã là một người nghiêm túc, người ta căn bản là dạng người không suy xét những thứ nhỏ nhặt, vậy liệu sau này gặp mặt ở nhà ăn có lơ luôn Tề Sơ Phàm không.
Không đâu, tình đồng manh* là bất diệt, nhưng Hàn Thanh Ngạn xem ra một chút ý định xâm nhập, dòm hỏi cậu cũng không có.
*Nương pháo: – chỉ dạng đàn ông có vẻ ngoài, tính cách, suy nghĩ, hành động giống phụ nữ
*đồng manh: đại khái là cùng chung sở thích
Học trò nhỏ đồng manh cũng chẳng phải nam thần, khả năng là anh ấy không dành quá nhiều chú ý cho cậu rồi.
Không biết nếu như Tề Sơ Phàm mà hay những suy nghĩ trong lòng thầy giáo nhỏ của cậu ta mỗi ngày thì cậu sẽ có cảm tưởng sao ta. A, không nên nói vậy, bởi Tề đại thần cũng biết Tri Nguyên Kỳ Phồn chính là nam thần mà thầy giáo nhỏ thờ phụng. Cái cảm giác tự ghen tị với chính bản thân mình quả thật khó chịu mà.
Không đề cập đến Tề Sơ Phàm nữa, ta chuyển sang Hàn Thanh Ngạn đang đi đến lớp với cái bụng no.
Lúc anh đến lớp bèn chạy ra cái chỗ mà cái tên Tần Nhạc thường hay lui tới xem thử, anh ta thế nhưng lại chẳng có ở đó. Mãi cho đến khi thầy giáo bước vào, anh ta vẫn không xuất hiện.
Sinh viên hệ Tiếng Trung vốn đã chẳng có nhiều, đứng lên toàn bộ mới thấy có mỗi mười mấy người, liếc mắt cái đã biết ai không tới lớp.
Tạ Trần nhìn một vòng, quả nhiên phát hiện cái cậu học trò thoạt nhìn quậy phá nhất nhưng thật ra lại khá là ngoan ngoãn không thấy mặt mũi đâu, bèn quay sang hỏi Hàn Thanh Ngạn, người ở cùng phòng với cậu ta: "Tần Nhạc đâu?"
Hàn Thanh Ngạn mờ mịt lắc đầu nói: "Thầy biết rồi đấy, cậu ta rất thích đi chơi. Hôm qua cũng không thấy về, em cũng không biết cậu ấy đi đâu."
Anh vốn tưởng Tần Nhạc đã xin phép giáo sư rồi, ai dè ngay cả nói với giáo sư một tiếng cũng không nói, này rốt cuộc là chuyện gì đây?
Thấy Hàn Thanh Ngạn nói không biết, Tạ Trần cũng không hỏi thêm gì nữa. Sinh hoạt cá nhân của Tần Nhạc có bao nhiêu loạn, không phải ai cũng biết, nhưng Tạ Trần thì đã có nghe kể qua.
Bởi vậy sau khi nghe Hàn Thanh Ngạn nói thế, liền chỉ cảm thấy cái đứa học trò này bị việc chơi bời làm mờ mắt mà quên đi chuyện học hành thôi.
Thầy giáo thở dài, xem ra có thời gian phải lôi Tần Nhạc ra thảo luận một chút về chuyện hư thận hay hoa liễu linh tinh thôi. Tiết học vẫn như trước, nội dung cũng giống như bình thường, chi, hồ, giả, dã**.
**chi hồ giả dã: Bốn tiếng hư tự dùng trong cổ văn Trung Hoa, người học chữ Hán là phải học cách dùng những tiếng này — Chỉ cái học hủ lậu hẹp hòi.
Ngoài việc Tần Nhạc không đi học ra thì mọi chuyện chẳng khác gì thường ngày. Nhưng không biết Hàn Thanh Ngạn làm sao lại vẫn luôn có dự cảm không tốt trong lòng. Cả tiết học cứ miên man suy nghĩ, giáo sư nói gì cũng không lọt vào tai.
Trong lòng anh cực lực an ủi mình Tần Nhạc đêm không về kí túc đã thành thói quen, tuyệt đối không có chuyện gì xảy ra. Nhưng dẫu anh có tự an ủi thế nào, lo lắng trong lòng cũng chẳng giảm bớt.
Tan học, chào Tạ Trần xong cái Hàn Thanh Ngạn ngay lập tức chạy ra khỏi phòng học gọi điện thoại cho Tần Nhạc.
Điện thoại bắt máy rất nhanh, cái giọng lười nhác của Tần Nhạc truyền đến từ đầu dây bên kia, nhẹ nhàng nói: "Hửm."
Hàn Thanh Ngạn nhíu mày, theo tình huống bình thường câu đầu tiên Tần Nhạc nói với anh sau khi nhận điện chắc chắn sẽ là nụ cười YD*** nói: "Tiểu Yến Tử tìm ca ca có chuyện gì ta?" mới đúng, hôm nay nghe anh ta nói cái kiểu đấy anh đột nhiên cảm thấy quỷ dị vô cùng.
***YD: dâm đãng
"Anh không có chuyện gì chứ?"
" Hàn Thanh Ngạn nghĩ nghĩ, mở miệng hỏi.
"Tiểu Yến Tử, câu đầu tiên em hỏi anh sao lại là không có chuyện gì, này, này…."
Tần Nhạc vô nghĩa nói còn chưa xong đã bị Hàn Thanh Ngạn cắt ngang. Anh nói: "Anh rốt cuộc là bị làm sao, có bị đau chỗ nào không."
Bị Hàn Thanh Ngạn dọa, Tần Nhạc bên kia im lặng một lát, cho đến khi Hàn Thanh Ngạn tưởng anh ta đã cúp máy rồi mới nghe thấy bên đầu dây kia truyền đến tiếng Tần Nhạc hạ giọng.
"Chú tới bệnh viện đi, thuận tiện mang cho anh bữa sáng với, anh đói thủng dạ dày mất."
Hàn Thanh Ngạn ngẩn ra, vậy là cái sự cảm xấu của mình đúng rồi. Anh vừa ở trong lòng yên lặng xoa dịu mình, nói bản thân tuyệt đối không được cả nghĩ, vừa hỏi rõ địa điểm của Tần Nhạc
Nửa giờ sau, Hàn Thanh Ngạn mang theo một phần bánh trảo xa hoa đứng trước phòng số 305 bệnh viên trung tâm khu D, phát hiện giác quan thứ sáu của mình chuẩn xác tới độ đi mua xổ số cũng đúng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!