Tề Sơ Phàm nghĩ mình mà mở miệng ra mời thì nhiều nhất chỉ có thể nhận được một cái liếc mắt xem thường của thầy giáo nhỏ, cho đến khi cậu cảm giác móng vuốt đang đặt trên cái nơi không thể miêu tả của cậu bắt đầu hoạt động, khoái cảm từ nửa người dưới kích thích thần kinh, Tề đại thần mới đột nhiên hãi hùng phát hiện đây không phải ảo giác do mình YY quá độ.
Sau khi kinh ngạc qua đi, Tề đại thần tranh thủ giật giật hai chân hãy còn đang ngây đơ ra của mình. Sau khi xác định cái tay đang tuốt thằng em không phải tay mình, Tề Sơ Phàm mới thấy sướng và nhiều hơn là vui mừng.
Vui mừng ở chỗ mình vẫn chưa si hán phát điên đến độ tuốt súng cũng chả biết là mình tự làm hay là người ta làm.
Nghĩ như vậy nên Tề đại thần bèn nhắm mắt lại bắt đầu hưởng thụ.
Cảm giác bị người mình thích sờ khác hẳn với cảm giác tự mình làm, cường độ, thủ pháp, góc độ…quả thực chẳng có cái nào đạt được hiệu quả như tự mình làm.
Nếu như không phải so ra thì có chút kích động hưng phấn hơn so với lúc mình tự làm thì Tề Sơ Phàm quả thực có xúc động muốn với tay đoạt lấy cái nơi không thể miêu tả từ cổ trở xuống của mình từ tay thầy giáo nhỏ để DIY.
Chẳng lẽ lúc thầy giáo nhỏ thẩm du đều dùng cái cường độ mềm nhẹ này sao? Mợ nó đây đúng là khoảng cách giữa 0 và 1 mà, nói trắng ra là móng vuốt của ảnh căn bản không hề đụng vào đinh đinh* của tui được chứ? Khoái cảm đâu ra? Làm như vầy mà bắn được mới là giỏi á.
*Đinh đinh:
Tề đại thần một ngụm máu nghẹn nơi cổ họng không cách nào phun ra hay nuốt xuống được, cậu cảm thấy mình đang bị người ta hung hăng đùa giỡn.
Nhớ năm đó lúc cậu viết vạn chữ mỗi ngày, lần đầu tiên công thụ làm chuyện xấu hổ a xấu hổ quả thực đứa nào cũng có kinh nghiệm phong phú như thể cao thủ già đời, không đến nỗi dục tiên dục tử nhưng ít nhất cũng chẳng xuất hiện tình huống lúng túng thế này.
Cảm thấy lòng mệt mỏi, nhưng vẫn có thể yêu.
Tề đại thần nghĩ ngợi trong chốt lát, rốt cục cảm thấy cái chuyện cọ xát này này, ngộ nhỡ đến lúc đó thầy giáo nhỏ tuốt nát cả tay rồi mà cậu vẫn chẳng bắn thì có thể phát sinh hiểu lầm không thể vãn hồi hay chăng?
Nhất định không thể để loại chuyện bi thương ấy xảy ra.
Sau khi Tề đại thần nghĩ thông điểm này thì lập tức nâng tay bao lấy tay Hàn Thanh Ngạn cùng anh vuốt ve chít chít, dựa theo lúc mình tự làm để điều khiển lực đạo, nắm tay Hàn Thanh Ngạn mà làm.
Hàn Thanh Ngạn bị hành động đột ngột này của nam thần biến thành trong nháy mắt có chút không biết phải làm sao.
Vốn xấu hổ ngượng ngùng không dám nắm chặt hiện tại bị cậu ấy bắt nắm gắt gao trong tay, nong nóng thô thô, Hàn Thanh Ngạn không biết rốt cuộc đã sai ở đâu mà chỉ cả thấy cái í í của nam thần hình như có chút vừa thô vừa dài.
Đúng, chính là một chút.
Sau khi tự mình động thủ, Tề Sơ Phàm cảm thấy cả người đều phấn chấn cả lên. Kích thích hòa với hưng phấn, khoái cảm hòa cùng hạnh phúc khiến cho cậu càng thấy thích hơn.
Quả nhiên, giằng co như vậy trong chốc lát, Tề Sơ Phàm rốt cuộc cũng thuận lợi bắn ra trong tay Hàn Thanh Ngạn.
Tề Sơ Phàm tưởng tượng cái cảnh Hàn Thanh Ngạn nâng tay đến bên miệng vươn đầu lưỡi liếm một cái, sau đó nháy mắt dùng ánh mắt mê người nhìn cậu, ấy vậy là cái thứ gì đó vừa mềm xuống lập tức lại có dấu hiệu ngóc đầu lên.
Nhưng là sự thật thường khiến cho người ta khổ sở đến chua xót.
Tề Sơ Phàm còn chưa nhộn nhạo xong, Hàn Thanh Ngạn đã ngay lập tức mở vòi hoa sen ra, ào một cái dội sạch cái móng vuốt dính đầy thứ màu trắng đặc sệt của mình. Còn như thể lo lắng mình rửa không sạch nên lấy cả dịch rửa tay ra chà chà.
Tề Sơ Phàm đứng trân trân nhìn một loại hành động của anh, đến cuối cùng thật sự muốn ấm ức ngồi phịch xuống đất.
Sau khi Hàn Thanh Ngạn rửa tay sạch sẽ xong thì cũng hậu tri hậu giác phát hiện ra vấn đề này, anh rốt cuộc cũng ý thức được rằng hành vi của mình đại khái có có khả năng đã xúc phạm đến lòng tự trọng của nam thần.
Nhưng do mới làm cái chuyện xấu hổ ơi là xấu hổ nên đầu óc của Hàn não tàn vẫn chưa thể chạy êm được. Thế nên dưới tình huống cấp bách, anh đành mặt đầy đứng đắn nói với Tề Sơ Phàm rằng: "Thật ra anh cũng thích đám con cháu của em."
Tề Sơ Phàm: "…"
Cậu không biết vì sao trong nháy mắt cậu đã não bổ ra một cảnh tượng một người đàn ông mang theo đứa con đi tái hôn, mẹ kế nhìn đứa trẻ mặt đầy ngoan tâm nói rằng "Em thật ra cũng thích con anh lắm."
Đờ mờ hoàn toàn không có ý định tuốt nữa!
Tề Sơ Phàm khổ sở nâng tay sờ mặt một phen, sau đó phát hiện căn bản chẳng có thêm tí an ủi nào.
Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Tề Sơ Phàm mở miệng trước: "Em giúp anh làm?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!