Chương 36: (Vô Đề)

Dẫu Hàn Thanh Ngạn có muốn giơ cao cây đuốc lên hô đốt đốt đốt thế nào thì cũng chỉ có thể là ngẫm ở trong lòng mà thôi.

Có lẽ đôi tình nhân này sẽ lên xe trước, sau đó anh có thể tiếp tục tú ân ái với Tề Sơ Phàm thêm chút nữa?

Hàn Thanh Ngạn lắc lắc đầu, ý nghĩ này cũng quá mức ẻo lả rồi, nhưng không thể không thừa nhận, vào giây phút này anh vô cùng mong chờ ý nghĩ đấy trở thành sự thật.

Thời gian đợi xe rất dài, nhưng cũng may rằng nhà ga có mái che mưa, không đến mức khiến cho hai người ướt thêm.

Bốn người đứng đợi trong nhà xe nửa giờ, mộng đẹp của Hàn Thanh Ngạn đã trở thành sự thật.

Một chiếc xe công cộng lảo đảo tiến lại. Đôi tình nhân nọ dắt tay nhau đi ngang qua người Hàn Thanh Ngạn lên xe. Chẳng qua là xe này không cùng chuyến tuyến với xe bọn Hàn Thanh Ngạn đang chờ.

Căn cứ vào thời gian của chuyến này thì không biết đến bao giờ mới có chuyến kế tiếp, nhưng dẫu có thế nào, rốt cuộc họ cũng chờ được xe.

Thời gian đã muộn nên trên xe chẳng có bao người. Hàn Thanh Ngạn và Tề Sơ Phàm cùng nhau ngồi xuống hàng ghế cuối cùng trong góc xe.

Do trời mưa nên nhiệt độ chênh lệch, trên cửa sổ có một tầng hơi nước mỏng bám vào. Hàn Thanh Ngạn ngồi dựa vào cửa sổ, lấy ngón tay quẹt qua một chút, quả nhiên xuất hiện một dấu vết rõ ràng.

Ngón tay dừng trên cửa sổ thủy tinh, anh tiếp tục vẽ vời, viết ra được một chữ "Phàm()".

Tề Sơ Phàm an vị bên người anh vẫn chú ý hành động của anh. Sau khi nhìn thấy vậy thì thừa dịp nó chưa biến mất, cậu vươn tay viết cạnh đó một chữ "Ngạn()."

Hàn Thanh Ngạn nhìn hai chữ rõ ràng là đang càng ngày càng mờ đi, lớn mật vươn tay bắt lấy móng vuốt hãy còn chưa kịp thu lại của Tề Sơ Phàm, hệt như thiếu nữ mới lớn vẽ một trái tim bao quanh chúng.

Trái tim vẽ đẹp lắm, lúc này hai chữ trên cơ bản đã không nhìn rõ được nữa. Cơ mà tư vị ngọt ngào trong lòng Hàn Thanh Ngạn vẫn chẳng hề mờ đi.

Anh đột nhiên cảm thấy mình yêu đương với Tề Sơ Phàm như thể đàn ông đã kết hôn dây dưa với bồ nhí ấy, làm chuyện gì cũng lén lút sợ người ta biết, thi thoảng làm ra những chuyện lớn mật giữa ban ngày một chút là có thể thấy vui cả ngày.

Không đúng, hình như giữa ban ngày vắng người thì không thể tính là giữa ban ngày được.

Hàn Thanh Ngạn nghĩ vậy thì bật cười.

Kể cả không thể để cho người khác biết, nhưng chỉ cần anh biết là giờ đây anh đang rất hạnh phúc là được rồi.

Ý nghĩ tiểu tam cỡ nào ha.

Cứ tự giễu suốt mấy phút đồng hồ. Xe đã dừng ở nhà ga công cộng cách trường học không quá xa, do sợ bị người quen bắt gặp nên hai người không dám tiếp tục nắm tay nữa. Dứt khoát cùng đi về ký túc xá.

Sau khi trở về ký túc xá, Hàn Thanh Ngạn vô cùng hào sảng trực tiếp cởi áo ra, lúc bấy giờ anh mới nhớ đến đống sách mình dắt ở thắt lưng.

Có thể là do được quần áo che chắn nên mấy quyển đó ướt thì có ướt, nhưng không quá nghiêm trọng như anh dự tính.

Đặt chúng lên bàn, Hàn Thanh Ngạn trực tiếp cởi cái quần jeans ướt nhẹt ra. Ngay lúc anh đang định lột cả quần lót xuống mới đột nhiên nhớ ra hình như Tề Sơ Phàm cũng ở trong phòng.

Đều là đàn ông thì để ý nhiều như vậy làm gì, câu này hình như không thích hợp trong quan hệ đồng tính đâu nha.

Hàn Thanh Ngạn hai tay nắm chặt mép quần lót, sau khi ý thức được điều này thì quay lưng nhìn về phía Tề Sơ Phàm.

Tề đại thần tổng cộng đã cởi được hai tầng áo khoác, lúc này đang dùng hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào sống lưng trần trụi của Hàn Thanh Ngạn và cái nơi duy nhất được vải bao lấy trên người anh.

Nhìn ánh mắt như thể sắp phun ra lửa của Tề Sơ Phàm. Hàn Thanh Ngạn cảm thấy, nếu mình mà không để ý thì xem ra lúc này mình đang bị thị gian đi?

Anh yên lặng lấy tay che người, xoay người, đối diện với Tề Sơ Phàm.

Anh vừa làm vậy, Tề đại thần vốn đang nhìn không chớp mắt cũng lấy lại tinh thần. Như thể còn đang chưa ngừng thị gian, Tề Sơ Phàm có hơi đờ ra một hồi, muốn nâng mắt nhìn mặt Hàn Thanh Ngạn lại mạnh mẽ dừng lại ngay giữa đường, tầm mắt lại một lần nữa hướng về nơi nào đó giữa hai chân Hàn Thanh Ngạn.

Hàn Thanh Ngạn thống khổ phát hiện, dù anh có quay người lại ánh mắt của nam thần hình như cũng chẳng có ý tứ thu liễm nào.

Hàn Thanh Ngạn không định thừa nhận, cái cảm giác bị ánh mắt như thể muốn ăn tươi nuốt sống nhìn chằm chằm này khiến cho anh có cảm giác mãnh liệt như kiểu mình đang *.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!